Anh biết không, nhận được một câu chia tay trước khi kết thúc cũng là một thứ hạnh phúc đối với em. Ít ra em cũng biết được rằng nên từ bỏ thôi, mọi chuyện kết thúc rồi…
Anh đến bên em khi em đang chới với ngụp lặn trong nỗi đau của mối tình đầu, anh an ủi, vỗ về trái tim em mệt nhoài vì những vết thương xưa cũ. Anh kiên nhẫn vá víu từng mảnh, từng mảnh con tim vốn đã chẳng còn nguyên vẹn, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt tủi hờn, nâng đỡ em từng bước, từng bước bước qua bóng đen quá khứ đầy đau thương, anh vẽ ra cho em một tương lai tươi sáng, ở đó chỉ có hạnh phúc, chỉ có tiếng cười, ở đó anh sẽ bên em, yêu thương em, trân trọng em, không bao giờ làm em rơi nước mắt nữa.
Em đã tin anh, một lần nữa em đem trái tim mình ra đánh cược, em cược hạnh phúc, cược nụ cười, cược tuổi xuân của mình vào anh. Em tin ánh mắt anh nhìn em, em tin anh khi anh vội vàng làm xong công việc của mình, vượt trăm cây số chỉ để kịp về đưa em đi dự đám cưới đứa bạn chỉ vì “đường xa, em đi một mình anh không yên tâm”. Em tin những câu chuyện về cuộc sống của anh, về tuổi thơ, về gia đình, về những dự tính tương lai của anh.
Em tin những khi gặp khó khăn, anh tìm đến em, kể em nghe, ôm em vào lòng “cho anh được yếu đuối một lát thôi rồi anh sẽ tiếp tục cố gắng vì tương lai của chúng ta, chỉ cần có em luôn bên cạnh thôi”. Em tin cách anh dịu dàng ở bên em, không bắt em phải quên đi người cũ vì “vốn dĩ sẽ không thể quên được, anh chỉ cần em biết hiện tại của em là anh, cái gì đã cũ em hãy cứ tự nhiên cho qua, thỉnh thoảng nhớ cũng được nhưng đừng để ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại”.
Em đã yêu anh, một tình yêu không hừng hực, mãnh liệt như tình đầu nhưng nồng nàn, sâu lắng, chỉ có mong ước đơn giản được nắm tay anh bình yên đi hết đoạn đường phía trước, một tình yêu bao gồm cả lòng biết ơn, sự ngưỡng mộ, lòng tin tuyệt đối. Em thầm cảm ơn trời cao đã mang anh đến bên em, bù đắp cho em những tổn thương, mất mát của quá khứ. Em cũng đã mơ về một cuộc sống bình yên bên anh, một cuộc sống mà em không phải cố gồng mình lên chứng tỏ bản lĩnh, một cuộc sống mà em được phép yếu đuối, được phép bánh bèo, được phép ỷ lại vào anh- chỗ dựa vững chắc của đời em.
Trong giấc mơ đó, mỗi sáng em sẽ hôn tạm biệt anh trước khi đi làm, chiều về em sẽ đón anh bằng một nụ cười thật tươi, trong giấc mơ đó em không bon chen với đời, em sẽ hết lòng hết dạ chăm chút cho tổ ấm nhỏ của chúng ta, em sẽ cùng anh đi qua hết nắng, mưa, giông, bão cuộc đời, cùng anh trải qua lòng người ấm lạnh, nhân sinh vô thường.
Quãng thời gian đó em thấy hạnh phúc sao thật gần, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới thì đột nhiên anh biến mất. Anh đến bất ngờ như cơn mưa đầu mùa và ra đi cũng bất ngờ như lúc anh đến, không một lời từ biệt, cứ thế lẳng lặng biến mất khỏi cuộc đời em. Là em sai hay đơn giản chỉ vì anh không còn yêu em nữa? tại sao? tại sao? tại sao? Em loay hoay trong hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đáp, em tự đặt ra vạn lý do bao biện cho anh cũng như tự vỗ về chính em.
Em lại một lần nữa hoang mang, hụt hẫng tưởng chừng cả thế giới như sụp đổ. Em đến tìm anh, đứng nhìn anh ngay trước mắt mà sao như cách xa vời vợi, tự hỏi người đang đứng trước mặt em có phải là anh không? có phải là người em đã yêu? có phải là người đã cho em hạnh phúc? Tại sao đã từng yêu em như vậy mà ngay một câu chia tay anh cũng không nói với em? tại sao dằn vặt em dai dẳng như thế? Tại sao anh không giữ được lời hứa khi xưa “sẽ thẳng thắng với nhau trong mọi chuyện, sẽ cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn”?
Anh biết không, nhận được một câu chia tay trước khi kết thúc cũng là một thứ hạnh phúc đối với em. Ít ra em cũng biết được rằng nên từ bỏ thôi, mọi chuyện kết thúc rồi, để em sẽ thôi mãi loay hoay tìm hoài một lý do bao biện cho anh và tự vỗ về chính em. Cái cảm giác bị người im lặng rời xa nó hoang mang lắm, xót xa, chông chênh lắm, giữa dòng đời rộng lớn em mệt mỏi không biết bấu víu vào đâu anh có biết?
Ngày anh im lặng rời xa, em cũng im lặng chấp nhận, em không cố tìm gặp anh hỏi lý do, em không níu kéo, không kêu gào, không vật vã, em chỉ im lặng ở đó chờ anh đến nói với em một câu chia tay để em hiểu rằng anh đã bước ra khỏi cuộc đời em, từ nay em phải một mình bước đi tiếp mà không còn anh bên cạnh. Nhưng anh à, em im lặng không có nghĩa là em không đau, không xót, không tủi hờn, không rơi nước mắt khóc cho trái tim em đang âm thầm tan vỡ. Nỗi đau ấy vẫn thỉnh thoảng tìm về trong giấc mơ nhắc với em rằng em đã từng khổ sở như vậy.
Từng đêm, từng đêm em cố vỗ về bản thân không khóc nữa, không mong chờ, không hy vọng dù hy vọng đó chỉ là có được một câu trả lời cho những câu hỏi, những dằn vặt đang ngày ngày giày xéo lên con tim em vốn đã không còn chỗ để hằn lên thêm những vết cứa. Theo thời gian, không có vết thương nào mãi mãi tồn tại nhưng vết sẹo sẽ mãi ở đó, nhắc với ta rằng ta đã từng tổn thương, đã từng đau đến tận cùng như vậy. Em cũng không nhớ bằng cách nào em đã vượt qua khoản thời gian đó, giai đoạn em không sống, chỉ tồn tại, vật vờ như một cái xác không hồn, mất hết cảm giác, mất hết tất cả, chỉ còn lại vỏ bọc, tâm hồn đã mất dần theo sự im lặng của anh.
Em cũng đã từng hận anh, từng điên cuồng tìm cách trả thù anh để anh cũng vật vã, đau khổ như em đang gánh chịu nhưng em không làm được. Vì em đã từng rất yêu anh, đã từng xem anh là tất cả, là cả thế giới với em, từ tận sâu đáy tim em vẫn luôn dành trọn cho anh tình yêu đó vẹn nguyên như ngày đầu dù đối với anh tình yêu này đã trở nên vô nghĩa. Anh cũng đã tìm được hạnh phúc mới của anh, em chợt cười nhạt, không biết nên vui hay nên buồn…
Em chẳng đủ cao thượng, không phải thánh nhân để có thể bình thản chúc anh hạnh phúc, nhưng cũng không độc ác đến mức mong anh gặp bất hạnh, chỉ biết giấu những mảnh vỡ ký ức ấy sâu tận trong tim, trên đường đời không mong gặp lại. Em học cách buông bỏ tất cả, tìm bình yên ở một khung trời mới, không còn ở cùng anh dưới một vòm trời, không còn đi qua những con đường khắc ghi đầy kỷ niệm, in sâu hình bóng của em và anh.
Theo lời một người bạn chung, biết em đã đi, anh có vẻ sửng sốt, không tin để rồi anh lại khuấy động cuộc sống đã rất khó khăn mới tạm bình yên của em khi vào một ngày đẹp trời, em nhận được một lời giải thích – lời giải thích mà lẽ ra em phải nhận được từ 5 năm trước. Lòng em nguội lạnh, không còn chút cảm giác, nhưng đến cuối cùng em vẫn chẳng thể nào hiểu được ngày đó anh đã chọn im lặng rời xa em như thế thì tại sao bây giờ anh lại tìm đến em nói lời xin lỗi, xin em tha thứ để làm gì khi mà cuộc sống của anh, anh hạnh phúc cũng tốt, bất hạnh cũng được, em đã thôi không quan tâm nữa và cũng không còn tới lượt em quan tâm?