(TT&VH) – Trong ba ngày, có 1,7 triệu chiếc Iphone 4 được bán ra. Trong chỉ 20 ngày, 1,9 tỷ đồng đã được quyên góp để làm cầu qua sông Pôkô. Trong một ngày, trung bình có 30 người chết vì tai nạn giao thông. Ôi, nhưng con số biết nói. Còn có một con số nữa là đều trong 19 ngày qua, mỗi ngày có bốn cuộc tranh tài… Ấy thế mà, hôm nay, lại chẳng có trận nào. Tự nhiên nhớ dấm dứt! Nhớ mất cả ngủ, mà gần ba tuần qua, có đêm nào được ngủ cho trọn một đêm, thế mà chẳng tranh thủ mà ngủ đi, nhớ với chả nhung… Nào có phải là không biết rằng cuộc vui nào rồi cũng tàn, nào có phải không biết chỉ còn 12 ngày, 8 trận đấu nữa, khi ngôi vua đã định là “ta chia tay nhau?” Chỉ tại, đang đà ăn bóng đá, ngủ bóng đá nên, mới buồn như một ngày, hai đứa không gặp mặt…
Nhưng mà, đằng sau câu hát đó, còn có một câu nữa là Buồn như khi gặp mặt, không còn chuyện để vui, đó là cảm giác của tôi khi xem trận Hà Lan – Slovakia. Nào ngờ cái tích con tàu ma trên mũi Hảo vọng tôi ví von cho tuyển Hà Lan từ ngày đầu giải lại như “một lời là một vận vào” cho cơn lốc da cam. Vẫn chiến thắng, các ngôi sao vẫn ghi bàn, nhưng Hà Lan của World Cup 2010 không phải là Hà Lan của ngày xưa nữa. Không còn là Hà Lan trong lòng những người đam mê sức mạnh tấn công hủy diệt và phong cách đá bóng hào hoa. Hà Lan ở Nam Phi giống như hồn ma bóng quế, vật vờ, rình dập và bỗng nhiên nhảy xổ ra, làm đối thủ giật mình, thế là ghi một bàn. Rồi lại chả thấy đâu, lại ảo ảnh sương khói… nhất là cái trận với Slovakia vừa rồi, chao ôi là tẻ. Nhắn tin than với một fan già của Hà Lan, anh nhắn lại “ừa chán thật,” đủ thân để biết là anh nói thật lòng và để biết là “chấp nhận chán miễn là chiến thắng!” Cũng như một bạn cứ xót xa mong ngóng Messi ghi bàn nhưng nếu phải chọn một giấc mơ thì sẵn sàng chấp nhận Messi trắng tay mùa giải này miễn là Argentina vô địch. Hoặc như tôi cũng vậy thôi, nhiều người bảo là Mannschaft đã thay đổi, ít chất Đức hơn. Khi sự khô cứng ít đi là cá tính, bản lĩnh nhạt dần và sự hoa mỹ tăng lên thì tuyển Đức cũng mong manh hơn, dễ bị tổn thương hơn… Mặc kệ, tôi vẫn yêu!
Đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau? Đội bóng cũng như một con người, sẽ có thể bị thay đổi một phần hoặc thậm chí nhiều phần tính cách bởi thời gian, bởi môi trường, bởi mục đích hướng tới. Nhưng, ta đã trót yêu con người đó rồi, ta chấp nhận sự đổi thay dù nó là sự thay đổi tiêu cực hay tích cực. Ta chấp nhận sự bảo thủ, chấp nhận những thất bại cũng như cả những sai lầm. Hôm qua, có bạn đọc đã “mắng” tôi “bạc” với Larrionda vì ông ta đã cho tôi cái cớ để nói đến tính bảo thủ của người Anh và tôn vinh chiến thắng của Đức. Nhưng, cũng như chúng ta, trọng tài là con người, anh ta đã sai lầm, theo ngôn ngữ luật là “sai phạm gây hậu quả nghiêm trọng” nhưng đâu phải anh cố ý “giết chết vẻ đẹp của bóng đá,” là vì trình độ hữu hạn thôi. Nhân vô thập toàn, đời ai mà chả mắc sai lầm, có những sai lầm có thể cứu vãn, cũng có cái để thành sẹo đau cả đời. Bởi thế, cần biết bao một sự bao dung trong cuộc đời.