Top 7 # Xem Nhiều Nhất Sự Khác Nhau Giữa Thích Thương Và Yêu Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Cuocthitainang2010.com

Sự Khác Biệt Giữa Yêu Thích Và Dễ Thương

Yêu thích và yêu thích

Tiếng Anh là ngôn ngữ được sử dụng rộng rãi nhất trên thế giới. Trên thực tế, nó được sử dụng như ngôn ngữ thứ hai ở nhiều quốc gia và các tổ chức quốc tế sử dụng nó như một ngôn ngữ chính thức. Đó là một người Đức đã được đưa đến Anh vào thế kỷ thứ năm bởi những người định cư Anglo-Saxon. Ông có một từ điển rất lớn và rất nhiều thuật ngữ từ vựng. Giới thiệu của nó đến các nơi khác trên thế giới tăng cường hơn nữa sự đa dạng của hình thức hiện đại của nó. Sự xuất hiện của những người định cư Anh đến Thế giới mới, đặc biệt là Hoa Kỳ và Canada, đã thay đổi ngôn ngữ và hình thức của nó. Hiện nay chúng ta có một số loại tiếng Anh khác nhau được viết hoặc nói trên khắp thế giới, nhưng hai loại được sử dụng phổ biến nhất là tiếng Anh Mỹ và Anh. Có một sự khác biệt lớn trong cách phát âm của một số tiếng Anh Mỹ và một số từ tiếng Anh, chẳng hạn như từ “dì” được người Mỹ phát âm là “kiến” và khi tiếng Anh được phát âm là “đáng sợ”. Điều này đặc biệt đúng đối với sự khác biệt về chính tả giữa tiếng Anh và tiếng Anh Mỹ. Lấy ví dụ, từ “yêu thích.” Đây là cách viết thường được sử dụng nhất vì nó là một cách đánh vần từ tiếng Anh Mỹ. Cách phát âm tiếng Anh của từ tiếng Anh là “yêu thích”, điều này có thể khiến chúng ta cho rằng đó là cách viết đúng, bởi vì tiếng Anh là ngôn ngữ gốc. Cả hai cách viết đều đúng, và tất cả đều được người nói tiếng Anh hoan nghênh. Cả hai đều có nghĩa giống nhau và có thể được sử dụng như ngựa hoặc tính từ. Một con ngựa “yêu thích” có nghĩa là “một đối thủ cạnh tranh có khả năng giành chiến thắng, một cái gì đó được yêu thích hoặc một cái gì đó vượt trội so với một con khác.” “Yêu thích” cũng có nghĩa là “điều hoặc người.” Nó là tốt hơn “Là một tính từ, cả hai từ đều có nghĩa là ‘những thứ, người hoặc địa điểm được mọi người yêu thích hoặc thích.’ Ví dụ:

Anh ấy là đứa con yêu thích của anh ấy. Anh ấy là đứa con yêu thích của anh ấy. Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc là một địa điểm du lịch yêu thích. Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc là một địa điểm du lịch yêu thích. Ông thích chiến thắng như thị trưởng. Ông thích chiến thắng như thị trưởng.

Tóm tắt:

1. Từ “Favorites” là một chữ cái Mỹ của từ “Favorites” của Anh. 2. Bot có thể được sử dụng như một danh từ hoặc tính từ trong câu, ngay cả khi chính tả tiếng Anh được chèn bằng chữ “u” chứ không phải là chính tả tiếng Anh Mỹ. 3. Nếu chính tả “yêu thích” tiếng Anh là “mẹ” của từ này hoặc được coi là chính tả gốc. 5. Hầu hết thế giới nói tiếng Anh mà chúng ta sử dụng là tiếng Anh Mỹ, “yêu thích” được sử dụng nhiều nhất và “yêu thích” chủ yếu được sử dụng bởi người Anh, Canada, Úc và các quốc gia khác do Anh thống trị.

Đôi Điều Về Sự Khác Biệt Giữa Thích, Thương Và Yêu

Thích có hai loại : Thích từ tận trong lòng và thích nhất thời.

Thích từ tận trong lòng, đúng với tên gọi của nó, chính là thứ tình cảm bắt nguồn từ trái tim, một cách chân thật thích một người nào đó. Nhưng thích từ tận trong lòng không có nghĩa là “thương” hay “yêu”. Thích chỉ dừng lại ở mép ngoài trong vùng đất của tình yêu, nghĩa là muốn đến được “yêu”, bạn phải vượt qua “thương” nữa . “Thích” bắt nguồn từ việc bạn bị ấn tượng bởi một hành động, một cử chỉ hay có thể là về ngoại hình của bất kì ai đó.

Vậy là, từ cái gọi là ngưỡng mộ, bạn luôn để mắt đến từng bước chân của người đó. Cho tới khi nó trở thành một thói quen, bạn đột nhiên nhận ra là mình đã không thể thôi nghĩ đến người đó, không thể thôi nhung nhớ, rồi thì bạn nghĩ là mình đã “yêu”. Cái này khiến cho rất nhiều người nhầm lẫn. Hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại, bạn thật ra đang “thích” hay đang yêu.

Để thử nghiệm cho chuyện này, bạn hãy thử nhắm mắt lại ngay lúc này, nếu thứ mà bạn nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt của người đó, thứ mà bạn nghĩ đến đầu tiên chính là nụ cười của người đó, và thứ mà bạn muốn nghe thấy nhất bây giờ chính là giọng nói của người đó.

Kết luận, bạn đang thích người đó từ tận đáy lòng, không phải là yêu. Vì tất cả những thứ mà bạn đang nghĩ đến đều là về người đó. Như tôi đã nói từ trước, thích một ai đó là luôn dán mắt vào người ấy, cho nên việc bạn nhìn thấy người ấy đầu tiên trong bóng tối là hoàn toàn bình thường.

“Thích nhất thời” bắt nguồn từ những suy nghĩ thoáng qua.

Thích nhất thời rất phổ biến nếu bạn ở độ tuổi từ 12 – 21. Khi bất chợt gặp một người nào đó có ngoại hình bắt mắt, có những hành động lôi cuốn, hoặc một ai đó cho bạn cảm giác nể phục, vậy là bạn thích người đó.

Thích nhất thời có nhược điểm là chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng ưu điểm của nó chính là giúp cho con người ta trưởng thành hơn sau sự việc đó. Thêm vào đó, thích nhất thời đôi lúc cũng tự nhiên chuyển biến thành thích kiểu trẻ con. Người thích nhất thời cũng có những biểu hiện tương tự như người thích từ tận đáy lòng, nhưng đối với loại “thích” thứ hai này, người đang thích nhất thời thường hay có những mơ mộng xa vời.

Lần nữa, bạn có vui lòng làm một thực nghiệm nhỏ với tôi không? Giờ hãy thử nhìn lại về những cảm xúc và những suy nghĩ của bạn dành cho người đó. Nếu bạn có cảm giác mình rất-rất-rất muốn có người đó, hoặc sẵn sàng làm tất cả để có người đó bên cạnh, bạn chính thực là đang thích nhất thời đấy.

Thích nhất thời – thích kiểu trẻ con…giống như một đứa trẻ rất thích một món đồ chơi đẹp, luôn ganh tỵ với bất cứ ai có nó mà không phài là mình, cực kì không vui khi người khác chạm tay vào nó, sẽ nổi sung lên nếu món đồ chơi đó không chọn mình, thậm chí sẽ khóc và cảm thấy nhói đau ở lồng ngực khi món đồ chơi đó quay lưng lại với mình.

Đứa trẻ đó sẽ làm tất cả những gì mà có thể nó chưa từng làm trước kia chỉ để có món đồ chơi đó. Nó nghĩ món đồ chơi đó chỉ thuộc về nó mà thôi, và đó là điều đương nhiên. Sau bao nhiêu nổ lực, cuối cùng đứa trẻ cũng đã có được thứ mà nó muốn. Tuy nhiên, khi đã có thứ đó trên tay rồi, nó lại quăng đi một cách vô thức, và bất chợt nhận ra rằng nó không cần thứ đó nữa. Khi ấy là lúc kì hạn của thích nhất thời kết thúc.

Thích là vòng ngoài của “thương” và “yêu”, nghìa là muốn “yêu” thì bạn phải vượt qua “thương” trước. Vậy thương là gì?

Thương khác thích ờ chỗ là tình cảm của bạn đặt vào người đó sẽ sâu hơn. Và, điều kì lạ là bạn không hề hay biết mình đã chuyền từ “thích” sang “thương” tự lúc nào. Vì giai đoạn này áu âm thầm, lặng lẽ đến nỗi có lẽ chưa người nào nhận ra được mình đang “thương” người ta sau một thời gian “thích”.

Sẽ có không ít người hỏi, làm sao đề phân biệt mấy thứ “thương” này với “thích” và “yêu” đây? Vì nghe qua mấy triệu chứng thì cái nào cũng giống cái nào. Tôi tự nghĩ, ừmm, giống nhau thiệt đó. Tuy nhiên, chúng lại hoàn toàn khác nhau.

Xin lưu ý, tôi ngăn họ bày tỏ một cách vội vàng, kiểu “Tốc chiến tốc thắng”, thay vào đó, tôi bảo họ hãy bình tâm lại, từ từ suy nghĩ kỹ trước khi họ quyết định bày tỏ. Vì tôi biết sẽ có rất nhiều bạn bị nhầm giữa “thương cảm” và yêu”. Tôi chứng mình cho bạn thấy nay đây! Làm một thực nghiệm nữa với tôi nào!

Bạn đang thích một người bạn thân của mình và hôm nay bạn không gặp người ta. Thờ dài…ôi, một ngày không gặp làm bạn thấy nhớ không thể tả. Nhớ nhất là lúc được cùng bạn ấy ngồi ăn ở quán X, xem bộ phim Y, đến khu vui chơi Z. Hay là ngay lúc này, bạn mong được nghe giọng người ta ghê lắm. Và, nếu người ta mà không gọi điện thoại cho bạn thì tối nay, trước khi đi ngủ, bạn sẽ tìm cớ gì đó gọi cho người ta ngay.

Loại thương thứ hai là Thương hại. Thương hại thì ai cũng biết. Xin đừng hiểu theo kiểu thương và làm hại người ta nha! Thương hại là dạng thương xót tình cảnh của một ai đó. Tính thương hại này dễ khiến cho bạn nổi máu anh hùng, muốn che chở và bảo bọc cho người ta, rồi từ lúc nào không biết, tự nhiên bạn muốn ở bên cạnh che cho người ta…cả đời.

Chuyện này hay diễn ra theo hướng một người mới chia tay với người yêu, còn bạn thì từ lâu đã có một chút đề ý đến người ta. Vậy là, từ một người bạn ở bên an ủi, hoặc chỉ nhân cơ hội, mà bạn nhảy vô để đi tiếp mối dây duyên tình với người ta luôn. Bạn à, tôi thành thật khuyên bạn, trước khi quyết định tiến đến với một ai đó đã từng có một vết thương tình trong lòng, bạn hãy suy nghĩ cho thật kĩ là mình đang yêu hay chỉ là thương hại cho người ta thôi.

Biết vì sao tôi phải khẩn khoản xin bạn nghĩ lại như vậy không? Bởi vì nếu bạn cứ nằng nặc cho rằng mình yêu người ta, rồi đến một ngày nào đó, khi bạn chợt nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận, thì vô tình, bạn đã khiến cho vết thương vốn đã thành sẹo nay lại lần nữa rướm máu. Và, vết cắt lần này sẽ sâu-sâu hơn, làm cho người ta dể đâm ra “sợ tình yêu” đó.

Cho nên, trước khi hải thêm một người vô tội, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi nói lời yêu nha bạn. Người mới chia tay người yêu, hoặc đã từng trải qua một cuộc tình, thường có xu hướng rút lui chính mình lại, không dám cởi mở vì sợ sẽ lại bị tồn thương. Những người như thế sẽ không bao giờ muốn đùa với tình yêu nữa đâu. Vấn đề là, làm sao mình biết là mình chỉ đang thương hại người ta thôi? Vậy thì đề xem bạn có : thấy tội nghiệp người ta, thấy mình muốn che chở và bảo vệ cho người ta, thấy người ta có hoàn cành gần giống như mình, và thấy mình muốn ở bên cạnh người ta lúc này hơn bao giờ hết. Nếu chỉ là thương hại, xin bạn, hãy chỉ dừng lại ở mức tình bạn, đừng có hấp tấp mà tiến xa thêm. Bạn phải cân nhắc cho thật kĩ trước khi nói “yêu” với người ta.

Cuối cùng, thương trong “yêu”. À, cái này gần “yêu” nhất, nên sẽ dễ bị nhầm lẫn với “yêu” nhất. Thương trong yêu, đó là khi bạn khóc vì một người nào đó mà không muốn người đó biết là mình đã khóc, đó là lúc bạn cố gắng gượng cười dù cho trong lòng bạn có đau như cắt, và luôn luôn rộng lòng tha thứ dù cho người ta có làm tổn thương mình quá nhiều. Bạn à, với loại thương này, bạn thường sẽ thấy mình là người chịu thiệt nhiều nhất.

“Thương” trong yêu, bạn thương người ta, đau khổ vì người ta, và luôn tự hỏi không biết người ta có thương mình nhiều bằng mình đã thương người ta hay không. Khác với yêu, thương trong “yêu” còn có một sự so đo giữa người và người.

Nghĩa là, bạn vẫn luôn hoài nghi về tình cảm của người c9o1 dành cho mình. Và, vì loại thương này quá gần với yêu, cho nên đôi lúc nó lẫn cả vào “yêu” luôn, bạn không còn phân biệt nổi nữa. Nhưng có điều, thương trong “yêu” chưa gọi là yêu, nên bạn còn có thể rút lại được. Người chỉ thương mà chưa yêu thì còn đủ can đảm quay lưng lại với người ta vì bất cứ lý do nào đó : sự hy sinh, hay vì bản thân mình mà làm như thế.

Một khi bạn thấy mình còn có thể trách người ta khi có sự tranh cãi giữa cả hai, khi bạn còn thấy căm ghét người ta vì hành động nào đó mà người ta đối với bạn, thì đó chính là thương trong “yêu”.

Thương trong “yêu” được xem là điểm cơ bản trong tình yêu, khi còn người ta còn có lý trí.

Triệu chứng của yêu được bắt nguồn từ thích, sang đến thương, rồi cuối cùng mới vào “yêu”. Nghĩa là bạn phải bắt đầu bằng việc hay để ý đến người ta, hay nhớ nhung người ta, lấy vui-buồn của người ta làm tâm trạng chính cho cả mình, và khóc vì người ta.

Nhưng yêu thì sâu đậm hơn tất cả những thứ như thích và thương. Khi thích, tính sỡ hữu của bạn rất mạnh, phải có cho bằng được thứ mà mình thích thì mới thấy hài lòng. Còn khi yêu, bạn không nghĩ là mình nhất thiết phải có được người đó. Ý niệm của bạn khi yêu chính là mong muốn cho người ta được hạnh phúc, không cần phải ở bên mình thì mới được.

Dù cho có phải cố gượng cười chúc mừng cho hạnh phúc cùa người ta, đề rối sau đó một mình mình khóc lặng khi cánh cửa sau lưng được đóng lại, bạn vẫn sẽ thấy vui. Vui nhưng lại nhói đau ở ngực. Bạn vui vì người mà bạn yêu đã tìm được hạnh phúc, và bạn khóc vì mình đã không có may mắn trở thành người mang đến cho người mình yêu hạnh phúc đó, mà phải nhờ vào một người khác.

Sau đó, sau khi người ta đã có hạnh phúc rồi ấy mà, bạn vẫn sẽ luôn luôn bên cạnh người ta, lặng lẽ và âm thầm bảo vệ người ta, trên danh nghĩa là một người bạn thân. Ngạc nhiên chưa?!? Yêu là ngớ ngẩn, là ngốc nghếch như vậy đó, nhưng đó mới đích thực là yêu – Tình Yêu trong đơn phương và thầm lặng. ( cái này giống Jihoo )

Yêu là không bao giờ ép buộc người mình yêu làm một điều khiến cho người đó không vui. Dù muốn hay không, bạn cũng luôn hy vọng rằng mình là người có lỗi, thay vì người đó. Và, tính chiểm hữu của tình yêu còn mạnh hơn cả thích nữa. Yêu là không có nhún nhượng. Khi đã xác định bản thân mình đã yêu một ai đó thì nhất định phải có người đó bên mình. Bạn sẽ thấy bản thân mình chấp nhận làm tất cả, kể cả những chuyện đồi bại nhất, chỉ để có được người mà mình yêu. Yêu trong mù quáng – bạn chỉ nhìn thấy mỗi người ấy trong mắt mình mà thôi. Bạn mặc cho người ta nói sao về bạn, nói sao về tình yêu của bạn, bạn chỉ biết rằng nếu từ bỏ tình yêu này thì cuộc đời bạn, những tháng ngày sau này không biết phải nên sống như thế nào. Và, vì quá cuồng nhiệt trong tình yêu, dù biết đang làm tổn thương người mình yêu, bạn cũng không muốn dừng lại.

Yêu đồng nghĩa với đau. Càng yêu nhiều thì càng dễ bị tổn thương, càng phải khóc nhiều. Yêu là không thể nào quên được. Nếu có ai đó hỏi tôi : “Làm sao đề có thể quên đi người mà mình từng yêu”. Tôi sẽ mỉm cười và bảo rằng :

“Hãy thử khắc tên bạn và người ấy lên một thân cây, nhớ khắc cho thật sâu vào. Xong, giờ thì bạn hãy xóa nó đi

Để quên một người mình từng hết lòng yêu thương, chuyện này cơ bản là rất khó, nếu không muốn dùng từ *không thể*. Nếu đã từng yêu ai rồi thì sẽ không bao giờ có thể quên được. Yêu chính là khắc sâu bóng hình một ai đó trong tim mình. Chỉ khi nào bạn chưa *thật sự* yêu người đó thì thời gian có lẽ sẽ là phương thuốc hiệu nghiệm nhát để bạn quên đi tất cả nững gì về người đó.

Cho nên, đừng cố gắng tìm quên. Vì càng cố quên, bạn sẽ càng nhớ nhiều hơn. Nhưng cũng đừnh cố nhớ. Vì càng cố nhớ, bạn sẽ càng cảm thấy đau nhiều hơn.

Có muốn thử không? Hãy nghĩ về người đó như một phần kí ức đẹp mà bạn từng có, và mong muốn cho người đó có được hạnh phúc. Sau đó, hãy tự tìm cho mình một tương lai khác. Như vậy bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thay vì cứ tự ép bản thân mình phải cố quên.

Đừng bao giờ có ý định rũ bỏ quá khứ. Vì quá khứ chính là nền tảng cơ bản để xây dựng nên hiện tại, và từ đó, bạn có tương lai. Quá khứ làm nên con người bạn của lúc này. Chỉ khi nào có quá khứ, bạn mới thật sự có hiện tại và nhìn thấy tương lai phía trước. Nếu yêu trong quá khứ là đau buồn, hãy cố sống cho thật tốt, thật vui vẻ với chính bản thân mình, để rồi bạn sẽ thấy tương lai phía trước vẫn còn rất đẹp.

Yêu là không còn biết phân biệt phải-trái, đúng-sai gì nữa. Một người dù cho có làm nhiều chuyện khiến mình đau, mình vẫn sẽ luôn chỉ nghĩ về những hình ảnh đẹp của người ấy, thứ đã khiến cho mình yêu mà thôi.

Khi yêu, người ta sẽ không nghĩ nhiều đến khuyết điểm của đối phương nữa. Cho nên, ngoại hình, tuổi tác, và của giới tính, nhiều khi cũng không là mối trở ngại nữa. Yêu là cho đi rất nhiều, nhưng không hề mong sẽ nhận lại tất cả. Khi đã yêu và được yêu, xin bạn hãy trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng này, đừng bao giờ để mất nó.

Bởi vì càng yêu sâu đậm thì sẽ càng dễ bị mất nhau vì một lý do tác động bên ngoài hay bên trong nào đó. Chính vì thế nên tôi thành tâm khuyên bạn rằng “Tình yêu rất khó được tìm thấy. Và, khi đã tìm được rồi, xin hãy gắng nâng niu, trân quý ,và giữ lấy nó, không phải chỉ cho mỗi riêng mình, mà còn cho cả người mình yêu nữa.”

Vậy thì, các bạn đọc của tôi, sau khi đọc xong bài luận này rồi, các bạn thấy yêu có rắc rối hay không? Vậy mà muôn thuở, người ta vẫn cứ yêu nhau đầy ra đấy thôi. Cám ơn các bạn đã đọc bài viết này, và thật hy vọng nó sẽ hữu ích cho những ai đang thật sự cần nó để nhìn nhận lại bản thân mình.

Sự Khác Biệt Giữa Yêu Và Thích

blogradio.vn – Thích không cho ta đủ sức mạnh để cùng người mình thích đi đến cuối cuộc đời. Yêu lại cho ta sức mạnh như thế, bởi yêu thì nồng cháy, yêu nhau nên người ta mới cùng nhau đi đến tương lai, dẫu biết rằng sẽ lắm thử thách, sẽ lắm gian nan. Và thích thì sẽ dễ dàng chấm dứt còn yêu sẽ tồn tại mãi trong tim. Yêu càng sâu đạm thì càng đau khổ. Càng day dứt khi rời xa nhau.

Người ta nói yêu là nhịp đập của hai con tim đồng điệu, cùng buồn, cùng vui và cùng thổn thức.

Thích chỉ là cảm giác của một người trước những cái đẹp, bởi thế ta có thể thích một người ngay từ cái nhìn đầu tiên.Còn yêu thì khác, yêu là thương, là nhớ, là thích, là chấp nhận và hi sinh.

Rất nhiều người thích một người, đó là thích nhan sắc, thích giọng nói hay đơn giản chỉ là vóc dáng nhỏ nhỏ xinh xinh của ai đó.Yêu thì khác, yêu là phải biết thích và biết chấp nhận được cả những cái mà mình không thích nơi người đó.

Những ai yêu nhau lâu dài đều đi qua cảm giác đó, đi từ chỗ thích nhau, đó là cảm giác.Rồi yêu, hi sinh tính vị kỉ của mình và biết chấp nhận những gì từ người kia, yêu là người ta biết thích luôn cả những gì không đẹp nơi người kia.

Bởi thế, người ta nói đến ” yêu thương”, bởi đã yêu là sẽ thương, thương nhiều lắm và đến sau cùng là tính chuyện lâu dài với nhau.

Thích là thứ cảm giác đến từ các giác quan, nó có đặc trưng riêng, song mang tính chủ quan, có thể lí giải được. Nhưng yêu là thứ cảm giác không thể lí giải, bởi cảm giác đến từ trái tim, là thổn thức khi nhớ, là đau buồn khi giận, khi người kia đau khổ mình cũng đau khổ không kém. Qua một đời người ai có thể quên được người mình đã yêu đầu tiên, đâu mấy ai hết yêu người tình đầu tiên của mình, thứ ” tình đầu khó phai”.

Thích là cảm giác thoáng qua thôi, thích một người là thứ tình cảm nhất thời, có thể phải dần theo năm tháng. Còn yêu ư! Yêu làm gì có thời hạn, yêu một người là sẽ yêu đến suốt cuộc đời. Không nhạt nhòa, có chăng sẽ chững lại bởi những lo toan của cuộc sống, bởi mưu sinh, bởi chưa thấu hiểu nhau. Đến sau cùng rồi trở về bên nhau, sẽ nhớ nhau suốt cuộc đời.

Thích một người không khiến người ta buồn đến chết đi sống lại, thích một người không làm người ta quên ăn quên ngủ khi người kia ốm, người kia buồn. Yêu luôn là thứ tình cảm khó lí giải và khi một thứ tình cảm được hình thành từ con tim chứ không phải từ bộ não thì nó sẽ không thể suy luận để biết đâu đúng và đâu là sai.

Yêu luôn khiến người ta lú lẫn, yêu một người đâu phải vì người đó đẹp, đâu phải vì body đúng chuẩn của người kia, yêu là bởi vì bên nhau ta khó nói nên lời, yêu bởi vì thấy xa nhau sẽ nhớ nhau đến điên dại, tưởng như sẽ chết đi nếu không có được nhau, không được gặp mặt nhau mỗi tối.

Yêu – ta muốn tính chuyện lâu dài với người đó, muốn được chung một nhà. Yêu là khi thấy người đó đi với ai cũng đủ tim ta nhói đau, là buồn vô cớ và giận vô lí. Thế mới là tình yêu.

Con người ai cũng từng thích một người, thậm chí là nhiều người, thích là không có ràng buộc, không giới hạn nhưng khi yêu, ta phải sống có trách nhiệm, không yêu được ai nữa nếu trái tim mình đã trao trọn cho người kia.

Thích không cho ta đủ sức mạnh để cùng người mình thích đi đến cuối cuộc đời. Yêu lại cho ta sức mạnh như thế, bởi yêu thì nồng cháy, yêu nhau nên người ta mới cùng nhau đi đến tương lai, dẫu biết rằng sẽ lắm thử thách, sẽ lắm gian nan. Yêu cho ta sức mạnh không phải chỉ từ cơ bắp và bộ não nhưng còn từ hai con tim chung một nhịp đập. Bởi yêu nên có cảm giác ghen tuông, cảm giác giận dỗi, vì rằng yêu nhau là muốn chiếm hữu, muốn trái tim của người đó chỉ có mỗi mình, không dành cho ai khác nữa. Cũng vì yêu nên buồn, khổ. Buồn vì người mình yêu buồn, khổ vì người mình yêu không hạnh phúc.

Và thích thì sẽ dễ dàng chấm dứt còn yêu sẽ tồn tại mãi trong tim, có chăng chỉ là cất giấu thật sâu nơi đáy con tim, khóa lại để cảm giác đó không trở lại nhưng rồi chợt nhận ra, khi cơn mưa xuống thì hình ảnh người mình yêu sẽ lại trở về, khi nghe một bài hát rồi bất chợt hát theo lời bài hát đó và lặng lẽ khóc. Là chột dạ khi thấy thoáng qua hình dáng người mình yêu. Yêu càng sâu đạm thì càng đau khổ. Càng day dứt khi rời xa nhau.

Cuộc sống đôi khi đâu cho ta lựa chọn, yêu cũng thế, bạn không thể lựa chọn yêu người này và không yêu người kia. Bởi vì khi yêu ta đâu biết người mình yêu xấu đâu, khi đã yêu, mọi thứ sẽ trở nên thật đẹp đẽ, thật tươi mới, yêu làm cho cuộc đời mình thêm nhiều mảng màu, màu đen của sự giận hờn, màu hồng của những nụ hôn ngọt ngào, màu xám của những ngày không ở bên nhau, và có cả màu đỏ của con tim khi chia tay người mình còn yêu.

Cuộc sống cho ta lựa chọn được yêu, ai cũng có quyền được yêu, yêu một người không phải là cứ đợi chờ sự đáp trả từ bên kia nhưng là để cho con tim mình được thỏa mãn những thèm khát của nó, để thỏa thuê nỗi nhớ nhung, để biết thế nào là hương vị, màu sắc của tình yêu.

Yêu thì luôn luôn cháy bỏng.© Nguyễn Hữu Kích – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn AnhBiên tập và sản xuất: Hằng Nga

Những Stt Giúp Ta Hiểu Rõ Sự Khác Nhau Giữa Yêu Và Thương Một Người

Không hiểu sao mà tôi thích chữ “thương” hơn chữ “yêu”.

Nếu chữ “yêu” nghe nồng nàn, da diết thì chữ “thương” nghe khép nép hơn, nhưng lại có gì đó nhẫn nại, có gì đó dõi theo, có gì đó âm thầm mà bền bỉ

Khi bạn thương ai đó, tình cảm không phải lúc nào cũng “hừng hực” như khi yêu. Nó là một cảm giác yên bình, ổn định nhưng lại sâu sắc. Bạn sẽ khó bị tổn thương so với lúc yêu ai đó nhưng những vết thương sẽ khiến bạn đau lòng, dằn vặt hơn nhiều.

Khi bạn yêu một ai đó, cảm giác cuồng nhiệt luôn nhắc bạn nhớ phải lo lắng, quan tâm đến người ấy. Thế nhưng khi thương ai, cảm giác nhẹ nhàng và bình lặng đôi khi khiến bạn quên mất là bạn lo cho người ấy như thế nào.

Tôi từng nói mình không thích những mối tình học trò, vì thứ mà tôi tìm kiếm là sự lâu dài. Tôi mong mình sẽ có 1 chuyện tình như ba mẹ tôi, họ là mối tình đầu và là tình cuối của nhau. Họ bên nhau không chỉ vì chữ “Yêu” mà là nhờ cả chữ “Thương”, có thương nhau mới vượt qua khó khăn cùng nhau, có thương mới chăm sóc lẫn nhau tốt như vậy…

Mặc dù khi bạn thương ai đó, cảm giác sẽ không mãnh liệt, không dồn dập như khi yêu. Thế nhưng chính sự yên bình này lại giữ cho tình cảm của bạn bền lâu. Thậm chí dù khi chia tay, bạn cũng sẽ luôn còn tình cảm với người ấy. Người đó có một ám ảnh to lớn đến cuộc đời bạn, khiến bạn trở thành một thứ khác.

Có người nói chữ “Yêu” lớn hơn chữ “Thương” vì có yêu thì nhất định có thương, còn thương thì chưa hẳn đã yêu. Nhưng cũng có người nói chữ “Thương” nặng hơn chữ yêu vì khi yêu thì có thể dứt, chứ lỡ thương rồi thì sẽ day dứt cả một đời…

Bạn có biết chăng, yêu là mù quáng, là thần tượng hóa đối phương còn thương chính là nhìn thấy điểm chưa tốt của đối phương mà hy vọng và giúp họ thay đổi. Yêu là ghen tuông, là cảm xúc của hiện tại còn thương là im lặng đau lòng khi thấy ai kia đi bên người khác.

Khi yêu bạn chỉ nghĩ đến bản thân, còn khi thương bạn lại đặt đối phương lên hàng đầu, khi yêu là lúc trái tim làm chủ con người, còn khi thương lý trí sẽ dẫn lối con tim. Trong đời ai chẳng mong được yêu, được thương nhưng nào phải mong muốn luôn thành hiện thực…

Yêu là khi nhìn nhau mê say, nhìn mãi chẳng thấy chán, nhớ nhau ngay cả lúc bên nhau.

Còn thương…

Khi che chở cho nhau dưới cơn mưa tầm tã, ôm ấp sưởi ấm cho nhau giữa sương dày giá lạnh.

Khi nhìn người ấy không vui, ta cũng thấy đau lòng

Khi luôn mong người ấy vui cười hạnh phúc, còn nỗi buồn ta cứ ôm hết đi. Vì nếu người ấy không thoải mái ta cũng chẳng thể vui hơn.

Khi nhìn người ấy vất vả, ta xót lắm.

” Lời yêu có thể nói với nhiều người vào nhiều thời điểm, thậm chí lời yêu có khi cũng không thật lắm. Nhưng lời thương chỉ nên dành cho những ai thật xứng đáng, bởi khi thương chỉ thương một người nhưng là thương cả một đời”.

Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần tôi bước vào căn phòng và bắt gặp dáng lưng người, chỉ cần nhìn vào mắt nhau và người nói: “Mọi thứ vẫn ổn!”. Tôi thương một người chỉ cần có vậy, nên người luôn cho tôi một cảm giác đủ đầy an yên.

Yêu là cố chấp, là cứng đầu, là bằng mọi cách phải có được không thì đạp đổ cũng chẳng sao. Còn thương là kiên định, là biết khi nào nên buông, là mong mỏi người ta có được những gì xứng đáng nhất. Vậy nên, nếu tôi có thương ai tôi sẽ nói, tôi cũng mong người ta thật lòng mà hồi đáp tôi, dù sao thì 1 lời từ chối cũng không đau bằng 1 hy vọng ảo mà…

Cớ sao mà cùng một nghĩa, là “thương” mà không phải “yêu” lại luôn được đặt cạnh “nhớ” tạo thành “nhớ thương”. Phải chăng vì trong một chữ “thương” thôi đã bao hàm muôn nỗi nhớ. Chữ “thương” chân chất không phân chia. Người vẫn than “yêu đơn phương” ít nghe ai trách “thương đơn phương”.

Tôi từng nói rằng, thương với chả yêu vớ vẩn quá cho đến khi nhìn lại, tôi mới biết mình đã ngu ngốc thế nào! Và hình như, khi thương một ai đó, chúng ta trở thành những con người khoan dung lắm… Ừ tôi thương…

Tôi thương một người, thương cả cái nói, cái cười, từng cách ngắt câu nhả chữ khi nói chuyện. Câu chuyện đôi khi cứ xoay vần, lặp đi lặp lại chỉ chừng đó. Thương một người, ta chưa bao giờ chán nghe nhau bằng tất cả giác quan và trái tim mình.

Trước đây nếu ai hỏi tôi từng yêu chưa, tôi sẽ nói là chưa, còn giờ vẫn vậy nhưng nếu hỏi tôi có thương ai không, tôi sẽ không ngần ngại mà gật đầu. Tôi biết có thể chẳng có kết quả gì đâu, nhưng thương thì cứ thương thôi! Trực giác tôi tốt lắm nên người tôi thương có thương ai không tôi tin mình sẽ biết!

Thương đến tận cùng một người mình không chọn để yêu đương. Tôi thương một người theo kiểu không thương để mưu cầu tình yêu lứa đôi, không thương để người thương mình lại, không thương để người ta thuộc về mình.

Lời kết: Chưa biết được là còn đủ sức thương một người được thêm bao lâu. Chữ “thương” dắt tôi đi qua những ngỡ ngàng, những thất vọng, những trách móc rồi chấp nhận. Tôi thương một người, thương cả cái xấu xa, yếu đuối. Chẳng có gì là vĩnh cửu, và rồi sẽ có lúc phải lụi tàn. Nhưng thêm một ngày thôi, cũng đáng để “thương nhau”.