Top 13 # Xem Nhiều Nhất Vì Sao Không Nói Hai Điểm Thẳng Hàng Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Cuocthitainang2010.com

✅ Bài 3: Đường Thẳng Đi Qua Hai Điểm

A. Lý thuyết

1. Vẽ đường thẳng

Muốn vẽ đường thẳng đi qua hai điểm A và B ta làm như sau:

* Đặt cạnh thước đi qua hai điểm A và B;

* Dùng đầu chì vạch theo cạnh thước.

Nhận xét: Có một đường thẳng và chỉ một đường thẳng đi qua hai điểm A và B

2. Tên đường thẳng

* Dùng một chữ cái thường.

* Dùng hai chữ cái in hoa

* Dùng hai chữ cái thường

3. Đường thẳng trùng nhau, cắt nhau, song song

Hai đường thẳng a, b bất kỳ có thể:

* Trùng nhau: Có vô số điểm chung.

* Cắt nhau: Chỉ có một điểm chung – điểm chung đó gọi là giao điểm.

* Song song: Không có điểm chung nào.

Chú ý:

* Hai đường thẳng không trùng nhau còn được gọi là hai đường thẳng phân biệt.

* Hai đường thẳng phân biệt hoặc chỉ có một điểm chung hoặc không có điểm chung nào.

B. Trắc nghiệm & Tự luận

I. Câu hỏi trắc nghiệm

Câu 1: Cho hai đường thẳng a, b. Khi đó a, b có thể:

A. Song song B. Trùng nhau

C. Cắt nhau D. Cả ba đáp án trên đều đúng

Câu 2: Chọn câu đúng:

A. Qua hai điểm phân biệt có vô số đường thẳng.

B. Có vô số điểm thuộc một đường thẳng.

C. Hai đường thẳng phân biệt thì song song.

D. Trong ba điểm thẳng hàng thì có hai điểm nằm giữa.

Câu 3: Cho ba điểm A; B; C không thẳng hàng. Vẽ đường thẳng đi qua các cặp điểm. Hỏi vẽ được những đường thẳng nào?

A. AB, BC, CA B. AB, BC, CA, BA, CB, AC

C. AA, BC, CA, AB D. AB, BC, CA, AA, BB, CC

Lời giải

Chọn đáp án A.

Câu 4: Cho 5 điểm A; B; C; D; E trong đó không có ba điểm nào thẳng hàng. Vẽ đường thẳng đi qua các cặp điểm. Hỏi vẽ được bao nhiêu đường thẳng?

Câu 5: Cho 3 đường thẳng a, b, c phân biệt. Trong trường hợp nào thì ba đường thẳng đó đôi một không có giao điểm?

A. Ba đường thẳng đôi một cắt nhau. B. a cắt b và a song song c.

C. Ba đường thẳng đôi một song song. D. a song song b và a cắt c.

II. Bài tập tự luận

Câu 1: Cho ba đường A, B, C không thẳng hàng. Kẻ các đường thẳng đi qua các cặp điểm

a) Kẻ được mấy đường thẳng tất cả?

b) Viết tên các đường thẳng đó

c) Viết tên nút giao điểm của từng cặp đường thẳng

Lời giải

b) Tên các đường thẳng

+ Đường thẳng AB

+ Đường thẳng AC

+ Đường thẳng BC

c)

Câu 2: Vẽ đường thẳng a, lấy A ∈ a; B ∈ a; C ∈ a; D ∉ a. Kẻ các đường thẳng đi qua các cặp điểm

a) Kẻ được tất cả bao nhiêu đường thẳng phân biệt

b) Viết tên các đường thẳng đó.

c) D là giao điểm của những đường thẳng nào?

Lời giải

a)

+ Đường thẳng AD

+ Đường thẳng DC

+ Đường thẳng BD

+ Đường thẳng a.

Vì Sao Trẻ Chậm Nói?

Hiện nay, số trẻ chậm nói ngày càng xuất hiện nhiều khiến cho các ông bố bà mẹ vô cùng lo lắng và dùng đủ mọi cách để con có thể nói được nhưng không hiệu quả. Vậy thì nguyên nhân chính là từ đâu?

Ở những trẻ bình thường, từ 3 đến 6 tháng tuổi, trẻ đã có thể ê a được những tiếng nói đầu tiên. Ở giai đoạn này, trẻ đã có thể phát hiện được những tiếng động phát ra từ những vị trí khác nhau, đồng thời trẻ cũng bắt đầu nói được những có có nguyên âm “a” như ba, bà…Tùy theo mỗi trẻ, nhưng khoảng 11 tháng tuổi trở đi, trẻ đã có thể nói được 2 – 3 từ đơn khá rõ ràng. Đến khi trẻ được 3 – 4 tuổi, trẻ đã có thể nói được những câu phức tạp và bắt đầu sử dụng ngôn ngữ một cách khá tốt.

Tuy nhiên có một thực tế phải thừa nhận rằng, ngày nay số lượng trẻ chậm nói ngày càng nhiều. Có những bé đến 18, 21 tháng tuổi vẫn chỉ biết bập bẹ những từ vô nghĩa. Có những bé đã 3,4 tuổi nhưng vẫn “ngọng líu ngọng lô”. Không nên đổ lỗi cho bé hay nghĩ rằng “con mình nó thế!”. Trẻ biết nói sớm hay muộn, nói chuẩn hay ngọng, phần lớn đều là ở sự dạy dỗ và uốn nắn của người mẹ.

Xin liệt kê ra đây những sai lầm “kinh điển” của chị em trong việc dạy bé đã khiến trẻ chậm nói, nói ngọng.

1. Đáp ứng con quá nhanh chóng

“Lỗi” này quả đúng là yêu con quá lại hóa hại con. Khi bé chỉ vào bình sữa và với với tay đòi cầm, đòi ăn. Ngay lập tức, mẹ lấy bình sữa đưa cho con vè cho bé ăn. Hay Làm như vậy là mẹ đã tước đi cơ hội để trẻ được nói.

Cách làm đúng phải là mẹ nên khơi gợi cho trẻ nói ra điều mà trẻ muốn,. Bất kể đó là từ “đói”, từ “sữa” hay từ “măm măm” thôi cũng rất quan trọng. Khi trẻ nói được điều đó, người lớn nên động viên, cổ vũ cho trẻ bởi vì đó là một sự tiến bộ. Lúc này, bé sẽ hiểu cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt ý mà mình muốn.

2. Bật tivi, ipad, iphone cho bé xem suốt ngày

Đối với trẻ con, có vẻ như công nghệ càng hiện đại thì lại càng “hại điện”. Có một hiện tượng rất thú vị mà bất cứ bà mẹ nào cũng nhận ra, đó là cứ bật tivi lên thì trẻ bỗng dưng lại “ngoan” một cách kỳ lạ. Bé ngồi yên, chăm chú theo dõi, bỏ cả chạy nhảy, bỏ cả quấy mẹ và đương nhiên, trẻ cũng bỏ cả nói chuyện.

Nhiều chị em thắc mắc: mẹ nói cũng là nói mà tivi nói cũng là nói. Tại sao trẻ xem tivi lại chậm nói còn nghe mẹ nói lại nhanh biết nói. Thực ra, việc giao tiếp giữa mẹ – con và tivi là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau. Khi trẻ xem tivi, bé sẽ chỉ tiếp nhận thông tin một chiều. Bé là người nghe và chỉ cần yên lặng nghe. Lâu dần sẽ khiến trẻ mất đi ham muốn được nói. Trong khi đó, khi bé giao tiếp với mẹ, đấy là một mối quan hệ hai chiều. Bé vừa là người nghe, vừa là người cần nói, cần bày tỏ ý kiến. Từ đấy sẽ thôi thúc trẻ nói hơn. Xem tivi nhiều cũng khiến trẻ quên đi giọng mẹ và chỉ tập trung vào âm thanh của tivi.

3. Lười nói chuyện với con vì nghĩ bé “chẳng hiểu gì”

Giao tiếp với trẻ sơ sinh đôi khi giống như độc thoại bởi bé chưa nói được, vốn từ còn quá ít nên phản ứng với những câu hỏi của cha mẹ thường bị chậm. Điều này khiến một số bà mẹ cảm thấy buồn chán và thấy như mình đang làm một việc vô ích.Tuy nhiên, chính việc lười nói chuyện với con ngay từ khi bé mới là trẻ sơ sinh lại là nguyên nhân khiến bé chậm nói.

Nhưng chỉ cần có niềm tin rằng nói chuyện nhiều bé sẽ nhanh biết nói, mẹ sẽ có động lực để ‘tám’ với bé nhiều hơn. Đôi khi chỉ một câu nói bâng quơ, phiếm chỉ: “Để mẹ bế con nào” hay “Con yêu mẹ không?”… cũng có tác dụng lớn với khả năng ngôn ngữ của bé. Dù bé mới bập bẹ, ê a… thì cha mẹ vẫn nên nói chuyện liên tục cùng bé. Khi còn nhỏ, việc bé tăng vốn từ vựng và dần biết nói sẽ thông qua một cách duy nhất là lắng nghe người lớn nói chuyện với nhau.

4. Nói chuyện với con bằng ngôn ngữ trẻ con, cố tình nói ngọng, nhả nhớt.

Dùng ngôn ngữ trẻ con để nói chuyện với trẻ có nghĩa là người lớn thường dùng những từ đã được tỉnh lược để nói chuyện với trẻ. Ví dụ, một số bố mẹ hay thường thích dùng “ngoại ngữ của bé” như: “tị ơi tị” (chị ơi chị), “ơm ơm” (cơm), “ún on” của mẹ, (cún con của mẹ)… và cho rằng những từ ngữ sinh động này rất thú vị, có thể khiến trẻ hứng thú hơn. Với trẻ sơ sinh chưa biết nói, bé hay thường hét lên hoặc kêu “a..a…” rất to. Những lúc như vậy, mẹ lại cũng hét lên, cũng “a…a..”, cũng lặp lại những âm thanh y hệt của bé để “giao tiếp” với con. Điều này là sai lầm.

Nhiều ông bố bà mẹ sai lầm khi cứ nghĩ rằng chỉ cần dùng ngôn ngữ thế nào cho trẻ nhanh hiểu nhất và tỏ ra thích thú là được chứ không cần thiết là phải nói đúng và nói chính xác. Lâu dần, chính thói quen này của người lớn đã khiến cho trẻ mất đi khả năng tư duy về “lời nói đúng và đầy đủ”.

5. Không cho bé ra ngoài chơi và gặp gỡ bạn bè

Nhiều bố mẹ ngày nay vì sợ bên ngoài “nguy hiểm” nên thường nhốt con trong nhà một mình và chỉ chơi với các đồ chơi vô tri. Một số bà mẹ thậm chí khi thấy con đã đến tuổi đi học mẫu giáo, mầm non nhưng vẫn để con ở nhà với mẹ hoặc ông bà vì lo bé đi học sẽ bị lây bệnh từ bạn bè, lo cô giáo chăm con không kỹ. Chính điều này đã khiến trẻ chậm nói, tước đi của trẻ cơ hội được giao tiếp.

Có một thực tế ai cũng phải thừa nhận, đó là trẻ đi mẫu giáo sẽ rất nhanh biết nói. Bé được đặt trong một môi trường có nhiều bạn bè, tự khắc sẽ nảy sinh nhu cầu muốn giao tiếp, muốn nói chuyện, muốn bật thành lời. Mẹ nên chú ý cho bé đi chơi nhiều hơn, gặp gỡ nhiều bạn nhỏ cùng tuổi. Điều này sẽ cải thiện được tình trạng trẻ chậm nói và giúp bé nhanh biết nói hơn.

Theo eva.vn

Vì Sao Tháng Hai Có 28 Ngày

Ở Bulgaria, tháng Ba – tháng khởi đầu mùa xuân, được nhân cách hóa thành hình tượng Baba Marta (Bà già Tháng Ba), một người phụ nữ già nua, lưng gù, tính khí thất thường giống như thời tiết hay thay đổi trong tháng.

Marta sống với các anh trai ở trên núi. Hai anh của bà có cùng tên – Sechko. Chỉ có điều một người là Sechko Lớn (tháng Giêng), còn người kia là Sechko Nhỏ (tháng Hai). Marta hay cãi cọ với các anh trai vì họ thường xuyên uống trộm rượu của bà.

Từ trên ngọn núi cao nhất anh em Bà nhìn thấy và nghe thấy tất cả mọi thứ xảy ra trên mặt đất.

Truyền thuyết kể lại rằng từ thưở xa xưa, tháng Ba chỉ có vỏn vẹn 28 ngày, còn tháng Hai thì có 31 ngày. Hồi đó, trong một ngôi làng trên núi có một bà già ác khẩu sống cùng với hai con dê trắng.

Một năm, vào ngày cuối cùng của tháng Ba, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Đó là một ngày đẹp trời, và bà lão quyết định lùa dê ra đồng cỏ từ sáng sớm (theo truyền thuyết Baba Marta chỉ thích gặp các cô gái trẻ đẹp nên những phụ nữ lớn tuổi thường tránh ra ngoài vào sáng sớm để khỏi làm Bà tức giận).

Bà lão đưa dê ra chăn thả ở trên núi – vừa để sưởi nắng, vừa để thưởng thức cỏ ​​tươi. Nhưng bà không cưỡng lại được miệng lưỡi cay độc và bật ra lời chế giễu: ” Baba Marta, hãy biến đi, tháng của bà đã kết thúc rồi. Bà chẳng làm gì được tôi cả, tôi đưa dê ra đồng cỏ đây”.

“Nào, – Baba Marta nói – bây giờ chúng ta hãy xem ai là người được cười cuối cùng!” Rồi bà bắt đầu nổi gió bão, vừa nguyền rủa vừa điên cuồng lao qua núi, cuốn theo các cơn gió băng và các trận bão tuyết. Suốt ba ngày ba đêm, bà trút cơn giận dữ. Còn người phụ nữ đứng tuổi ở trên sườn núi trống trải lạnh rùng mình và run rẩy cho đến khi trái tim bà trở nên tê liệt, máu bị đóng băng lại và bà bị biến thành đá.

Những người dân trong làng lo lắng không biết điều gì đã xảy ra với người phụ nữ già trong cơn bão tuyết khủng khiếp như vậy, và ngay sau khi thời tiết khá lên họ liền đi lên đồng cỏ trên núi để tìm kiếm bà. Ở đó, họ tìm thấy bà lão đã biến thành đá, và từ bên dưới tảng đá một dòng suối chảy ra. Mặc dù mọi người dân làng đều rất khát sau khi leo trèo một đoạn đường dài, nhưng họ không thể nào cúi xuống và uống nước dưới suối được bởi vì nó khiến họ cười rũ rượi!

Tảng đá “Bà lão – Babata” nổi tiếng tại thành phố Prilep, Bulgaria

Như thế Baba Marta đã trút cơn giận lên người phụ nữ già. Và đó là lý do tại sao từ đó, tháng Ba có 31 ngày, còn tháng Hai chỉ có 28 ngày.

Ba ngày cuối cùng của tháng Ba được gọi là “ngày vay mượn” và mọi người không ai ra đồng làm việc trong những ngày này.

Vì sao tháng 2 chỉ có 28 hoặc 29 ngày?

Tháng trong lịch dương được phân thành tháng đủ và tháng thiếu. Tháng đủ là 31 ngày, tháng thiếu là 30 ngày. Nhưng duy nhất tháng 2 là chỉ có 28 ngày, có năm lại có 29 ngày, tại sao lại như vậy?

Đó là câu chuyện bắt nguồn từ năm 46 trước Công nguyên. Thống soái La Mã Julius César, sau khi định ra lịch dương quy định ban đầu là mỗi năm có 12 tháng, tháng lẻ là tháng đủ, có 31 ngày, còn tháng thiếu là tháng chẵn, có 30 ngày. Tháng 2 là tháng chẵn, sẽ có 30 ngày. Nhưng nếu tính như vậy thì một năm không phải có 365 ngày nữa mà sẽ là 366 ngày. Do đó, phải tìm cách bớt đi một ngày trong một năm. Vậy tháng nào sẽ bị bớt đi một ngày?

Tháng 2 không may mắn

Lúc đó, theo tập tục của La Mã, tháng 2 là tháng mà những phạm nhân bị xử tử hình sẽ bị hành hình. Vì vậy, người ta cho rằng đó là tháng không may mắn và làm cho tháng đó ngắn đi bằng cách bớt đi một ngày. Và thế là theo lịch của Julius, tháng 2 chỉ còn lại 29 ngày.

Sau khi Augustus kế tục Julius César lên ngôi Hoàng đế La Mã, Augustus phát hiện ra Julius César sinh vào tháng 7, tháng 7 lại là tháng đủ, có 31 ngày, trong khi ông lại sinh vào tháng 8 – tháng luôn là tháng thiếu, chỉ có 30 ngày. Để chứng tỏ quyền lực không thua kém người tiền nhiệm của mình, Augustus đã quyết định sửa tháng 8 thành tháng 31 ngày. Đồng thời, ông cũng sửa lại số ngày trong các tháng khác của nửa năm sau. Tháng 9 và tháng 11 ban đầu là tháng đủ thì sửa thành tháng thiếu. Tháng 10 và tháng 12 ban đầu là tháng thiếu sửa thành tháng đủ. Như vậy là số ngày trong một năm lại nhiều thêm một. Làm thế nào đây? Augustus quyết định: Lại lấy bớt đi một ngày trong tháng 2 không may mắn nữa. Thế là tháng 2 chỉ còn 28 ngày.

Hơn 2000 năm trở lại đây, sở dĩ chúng ta vẫn tiếp tục sử dụng lịch này vì đó là một thói quen. Những người nghiên cứu lịch trên thế giới đã đưa ra rất nhiều phương án cải tiến cách làm lịch nhằm làm cho lịch trở nên hợp lý hơn, tuy nhiên, cho đến giờ phút này vẫn chưa có sự thay đổi nào và chúng ta vẫn sử dụng lịch Julius César.

Ngày xửa ngày xưa, cực kỳ xưa! Sau khi tính được số ngày cụ thể trong một năm (khoảng 365 ngày), người La mã liền nghĩ cách chia số ngày ấy ra thành 12 tháng. Chia đi chia lại vẫn cứ thấy nó bị thừa, vì thế vua La mã khi ấy mới quyết định chọn các tháng lẻ trong năm là tháng có 31 ngày, các tháng chẵn còn lại sẽ có 30 ngày, tất cả theo quy luật cứ một tháng “đủ” (31 ngày) lại có một tháng “thiếu” (30 ngày). Quy định xong, vua vẫn thấy có gì đó chưa ổn, bởi một năm thường thì chỉ có 365 ngày, nhưng nếu áp dụng theo cách phân chia như đã nêu, thì 01 năm sẽ có 366 ngày. Phải làm sao để có được sự thống nhất về lịch mà không gây xáo trộn trong nhân dân được đây!

– Tại sao không bớt số ngày của tháng nào đó có 31 ngày mà lại bớt tháng chỉ có 30 ngày?

– Muôn tâu! Sau khi đón tết (dương lịch) các tử tù sẽ bị đem ra chém vào tháng hai. So với các tháng còn lại trong năm thì tháng hai là tháng đau buồn nhất đối với tất cả mọi người. Chính vì thế thần mới mạo muội đề nghị Hoàng thượng bớt của “tháng đau buồn” đi một ngày là vậy!

Không biết cách tính ngày và tháng được áp dụng trong bao lâu, chỉ biết rằng vua La mã khi ấy đã già lắm rồi mà vẫn chưa có người để nối dõi. Đang trong cơn buồn phiền thì đùng một cái, tháng tám năm ấy Hoàng hậu bỗng sinh hạ được một vị Hoàng tử. Khỏi phải nói vua quan và dân chúng mừng vui đến mức nào. Vua liền cho tổ chức yến tiệc chào đón sự ra đời của Hoàng tử suốt cả những ngày còn lại của tháng tám.

Nhưng niềm vui của vua và mọi người có vẻ không được như ý. Dù đang vui là thế, nhưng theo quy định của vua, tháng tám vốn chỉ có 30 ngày. Nếu muốn kéo dài ngày vui của tháng tám ra thì bắt buộc phải lấy bớt một ngày của tháng nào đó trong năm.

Đang phân vân thì có ai đó đề xuất: Dù chỉ còn 29 ngày, nhưng chừng ấy thôi cũng quá đủ để mọi người đau khổ rồi! Hãy bớt đi của tháng hai 01 ngày để đưa vào tháng tám. Câu nói quá hay và có lý, chẳng ai bảo ai, tất cả đều lấy bớt của tháng hai đi 01 ngày. Kể từ đó tháng hai chỉ còn 28 ngày, trong khi tháng tám – tháng vui vẻ lại có 31 ngày là vậy.

Để phù hợp với quy định cứ một tháng “đủ” thì lại phải có một tháng “thiếu” mà đức vua đã ban, trong khi tháng tám từ “thiếu” nay đã trở thành “đủ”, nên người La mã khi ấy lại hoán đổi các tháng còn lại trong năm thành một quy luật mà đến bây giờ người ta vẫn đang còn áp dụng: Tất cả các tháng chẵn (8,10,12) đều “đủ”, trong khi các tháng lẻ (9,11) còn lại trong năm đều “thiếu” là vì thế.

Hàng Hiệu Đắt Vì Sao?

Đến bây giờ, vẫn có nhiều người còn mơ hồ về khái niệm “hàng hiệu”. Có người hào phóng cho rằng, tất cả những sản phẩm nào có thương hiệu trên thị trường đều là hàng hiệu. Hoàn toàn sai lầm khi suy nghĩ đơn giản như vậy.

Hàng hiệu, hiểu một cách chung chung, là những sản phẩm có thương hiệu, đắt tiền, được sản xuất với một số lượng nhỏ, chỉ nhằm phục vụ một tầng lớp nhất định nào đó. Họ phải là người có hiểu biết, có văn hóa và thu nhập cao. Họ thuộc tầng lớp thượng lưu, có ảnh hưởng và phong cách sống riêng.

Nói như thế, không phải là không hội tụ đầy đủ những yếu tố trên thì không được phép mua. Hàng hiệu, ai mua cũng được nhưng sẽ rất lãng phí nếu người mua không hiểu được giá trị thương hiệu vô hình của nó, không hiểu được tại sao nó đắt.

Đắt mà không đắt!

Mọi người cho rằng, hàng hiệu rất đắt. Điều đó hoàn toàn đúng. Nếu bị thuyết phục mua một món hàng nào đó, giá cả bình thường, thậm chí rẻ nữa, bạn đừng có tin đó là hàng hiệu xịn. Như trường hợp của anh bạn tôi. Anh khoe mới mua một chiếc đồng hồ Longines tại shop M trên đường Nguyễn Đình Chiểu giá chỉ 135USD. Nhìn bề ngoài, chiếc đồng hồ khá đẹp và hầu như hoàn hảo đối với những kẻ ngoại đạo của giới “hàng hiệu”. Chẳng trách các thượng đế muốn dùng hàng xịn mà không muốn đầu tư nhiều tiền vẫn mắc sai lầm.

Sau khi kiểm tra kỹ, tôi cho anh biết, anh đã mua nhầm hàng giả. Với chiếc này, ở Saigon Square chỉ bán với giá 20USD, còn chiếc Longines được bán ở Diamond plaza với giá không dưới 1.200 USD. Anh bạn tôi còn bán tín bán nghi, tôi liền chỉ cho anh thấy những lỗi sơ đẳng không thể tồn tại ở một chiếc đồng hồ hàng hiệu thật như độ vênh giữa các mối lắp, độ thô của các mặt dây và các vết xước trên bề mặt.

Nếu đi đôi giày Clarks, bạn sẽ không hề đau chân ngay từ lần mang đầu tiên, hay khó chịu trong mùa nóng! Chiếc áo thun hiệu Lacoste mua chính hãng, cái răng của hàng trăm con cá sấu thêu cũng sắc sảo như nhau! Tương tự như vậy, có người nói vui rằng trên mỗi chiếc bánh mỳ MacDonal, bạn có thể đếm được đúng 173 hạt vừng! Tức là độ chính xác của chúng hoàn hảo đến mức thật khó tin.

Đắt vì chất lượng

Hàng hiệu đắt có phải là do chất lượng? Điều đó chính xác. Chất lượng là yếu tố đầu tiên mà bất kì một nhà sản xuất hàng hiệu nào cũng đều hướng tới. Đối với hàng hiệu, chất lượng lại đại diện cho uy tín của thương hiệu. Độ bền của các sản phẩm hàng hiệu gấp 5 – 7 lần so với các sản phẩm cùng loại. Hầu hết các sản phẩm hiệu thường được sản xuất bởi các nguyên phụ liệu tốt nhất. Túi xách, dây lưng, giày, dép, áo da… thì toàn bằng da thật. Quần áo thời trang cũng sử dụng vải có chất lượng tốt nhất được nhập từ Anh, Ý… Chiếc áo Polo mua tại Mỹ, mặc hàng năm trời vẫn không bị biến dạng hay nhạt màu. Đồng hồ được sản xuất ở Thụy Sỹ. Mỹ phẩm hay nước hoa thì chẳng nơi nào tốt hơn Pháp.

Công nghệ sản xuất cũng đóng vai trò quan trọng trong việc tạo nên một sản phẩm có chất lượng. Chỉ sai một chi tiết nhỏ, nhà sản xuất sẵn sàng cho vào máy chém không cho xuất xưởng. Cho nên khi cầm một sản phẩm, bạn chỉ cần thấy một lỗi sai nhỏ thì đừng có dại mà rước về. Hàng nhái đấy. Không nên mua sản phẩm mà bị thuyết phục với điệp khúc “hàng lỗi của công ty, được nhân viên tuôn ra, nên chỉ bán với mức giá bằng nửa giá trị trường”.

Có bao giờ bạn nhìn thấy một chiếc túi Dunhill với nếp gấp mép nổi cục chưa? Dunhill cũng giống như Louis Vuitton, Porsche Design, Bally, Aigner, Salvatore Ferragamo, Guy Laroche… đều mài mỏng những miếng da ở mép gấp, sau đó mới cho may, nên không dễ phát hiện ra vết khâu ở góc này có gì khác biệt. Một chiếc điện thoại Vertu, ô tô cán qua, vẫn bình yên vô sự, đồng hồ Edox ném vào tường, nảy ra như quả bóng, không để lại vết xước, áo da Esprit hơ trên lửa chỉ mềm thôi chứ không cháy. Tất cả những điều đó cũng đủ nói lên chất lượng của hàng hiệu.

Hàng hiệu đắt do giá trị thương hiệu

Giá trị thương hiệu của một sản phẩm vô hình và khó có thể định giá chính xác. Chẳng ai có thể trả lời Versace, Dolca & Gabbana hay Giorgio Armani giá bao nhiêu. Cũng chẳng ai có thể trả lời rõ ràng tại sao chiếc Mercedes hay BMW lại đắt hơn chiếc Flat hay Musso mặc dù chúng có cùng tính năng và giá trị sử dụng. Chính cái-đắt-hơn là giá trị thương hiệu.

Bạn có biết rằng nhà sản xuất Volkswagen đã phải bỏ ra hàng tỉ USD chỉ để thiên hạ biết đến một vòng tròn bên trong chữ V và W chồng lên nhau? Còn bao nhiêu khoản ngân sách khác, nhà sản xuất phải rút hầu bao để xây dựng hình ảnh nhãn hiệu, chỉ với mục đích duy nhất “muốn cả thế giới biết đến sản phẩm của mình”. Tất cả những chi phí đó, đều được tính vào giá thành sản phẩm, cho nên giá của một sản phẩm hiệu mới đắt như thế.

Chẳng đâu xa, ngay tại Việt Nam bạn cũng có thể thấy được giá trị thông qua vị trí cửa hàng của nhãn hiệu đó. Nếu một sản phẩm hàng hiệu được phân phối chính thức tại Việt Nam, vị trí cửa hàng được đặt tại khách sạn 5 sao, các trung tâm thương mại lớn như Diamond, Parkson (TP. Hồ Chí Minh) hay Vincom (Hà Nội), hoặc trên các trục đường chuyên bán hàng hiệu.

Bạn không thể nào mua được một chiếc túi hiệu Furla hay Longchamps tại siêu thị Maximart hay Big C. Không thể mua một bộ Shiseido Men tại chợ An Đông (thành phố Hồ Chí minh) hay chợ Đồng Xuân (Hà Nội). Hàng hiệu, phải được bày bán ở những vị trí xứng tầm, cạnh những bạn hiệu khác. Mỗi khi có sản phẩm mới, các đại gia này cũng tổ chức tiệc tùng ra mắt với sự tham gia của những khách mời nổi tiếng. Địa điểm tổ chức thường là Sheraton, Caravelle, Park Hyat, Sofitel, Legend… (TP. Hồ Chí Minh) hay Hilton, Sofitel Metropole… (Hà Nội).

Chỉ cần thấy thế cũng đủ hiểu tại sao hàng hiệu lại đắt. Nhưng cũng chẳng phải cứ sản phẩm nào có mặt bằng tốt, tổ chức tiệc 5 sao và bán với giá thật đắt cũng là hàng hiệu. Một anh thợ bạc bỏ ra rất nhiều tiền để xây một thương hiệu vàng Việt Nam với hy vọng 5 năm sau nó sẽ là một thương hiệu nổi tiếng thế giới sánh ngang với Bulgari. Mọi chuyện đâu phải đơn giản vậy. Kết quả là, người ta thấy “thương hiệu” này cứ “phú quý giật lùi” rồi biến mất trên thị trường!

Xây dựng một thương hiệu cao cấp, và để cho mọi người công nhận đó là hàng hiệu và sẵn sàng chi tiền ra mua, là điều hoàn toàn không dễ. Các nhà sản xuất không chỉ bỏ ra hàng trăm triệu đô cho những ý tưởng, chiến lược, kế hoạch hoàn hảo, mà họ còn mất hàng chục năm làm việc không mệt mỏi, cùng với niềm tin và tình yêu mãnh liệt với sản phẩm của mình thì thương hiệu đó mới có thể thành công và thật sự trở thành hàng hiệu.