Top 14 # Xem Nhiều Nhất Vì Sao Người Anh Rời Eu Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Cuocthitainang2010.com

Vì Sao Người Anh Ủng Hộ Rời Bỏ Eu

Bản sắc dân tộc và lợi ích thiết thân

Nước Anh thống nhất (UK) có tên gọi đầy đủ là Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland, gồm 4 vùng là England (nước Anh), Wales (xứ Wale), Scotland và Bắc Ireland. Với cách phân chia các vùng như vậy, trong khi người Anh nói chung được gọi là British, thì nhiều người ở các vùng khác nhau thích tự gọi mình là English, Scottish, Welsh… tùy thuộc vào khu vực họ đang sinh sống.

“Những nhân viên chăm sóc y tế đó, một nửa trong số họ không nói được tiếng Anh”, một cử tri lớn tuổi tên là Joyce tâm sự với phóng viên của Guardian. Những người này tỏ ra bức xúc khi số lượng nhân viên chăm sóc sức khỏe hàng ngày cho mình là người nhập cư ngày một nhiều hơn, trong khi chất lượng dịch vụ y tế theo họ là “càng lúc càng giảm sút và quá tải” vì cắt giảm ngân sách.

“Chúng tôi muốn sống lại những ngày xưa ấy, khi chúng tôi là những người có vị thế lấn át. Thế nên khi phe Brexit nói rằng nếu rời khỏi EU, chúng tôi sẽ lấy lại được đất nước và khôi phục chủ quyền của mình, chúng tôi cảm thấy bị thuyết phục”, một cử tri cao tuổi tên là Cecil nói.

Trong khi đó, phe vận động cho phương án ở lại EU dường như đã bỏ qua đối tượng quan trọng này. Chiến dịch vận động của họ tập trung vào khía cạnh kinh tế và an ninh mà không để ý tới phúc lợi của người già, khiến tầng lớp này dường như cảm thấy bị xúc phạm.

Luke Reader, chuyên gia về chủ nghĩa quốc tế, cho rằng ẩn sâu dưới những bức xúc về tình trạng nhập cư, phúc lợi xã hội ở Anh chính là nỗi giận dữ của người dân trước tình trạng suy thoái kinh tế dai dẳng và sự yếu kém của chính phủ trong việc huy động nguồn lực tài chính, dịch vụ công và cơ sở hạ tầng để đáp ứng nhu cầu của những người cần nhất. Các vấn đề khác như tình trạng nhập cư chỉ là bề nổi của tảng băng chìm này.

Sự thờ ơ của người trẻ

Kết quả thống kê do FT thực hiện cho thấy tỷ lệ cử tri đi bỏ phiếu trong cuộc trưng cầu dân ý tăng lên theo độ tuổi. Trong khi số người đi bỏ phiếu ở độ tuổi 18-24 chỉ là 43%, độ tuổi 25-34 là 54%, tỷ lệ này ở người trên 65 tuổi là hơn 78%. Theo Prendergast, nếu như có nhiều người trẻ ở Anh đi bỏ phiếu hơn, kết quả cuộc trưng cầu dân ý có lẽ đã khác, và Anh có thể sẽ không rời khỏi EU.

Nỗ lực của họ dường như chỉ phát huy hiệu quả ở những ngày cuối cùng, khi khoảng 2,6 triệu cử tri đổ tới các điểm bầu cử để đăng ký bỏ phiếu từ 15/5 tới hạn chót 9/6, trong đó có rất nhiều người là thanh niên trẻ. Tuy nhiên điều đó không thay đổi một thực tế rằng rất nhiều người trẻ ở Anh không thực sự quan tâm đến cuộc trưng cầu, để rồi sau đó phải hối tiếc khi họ nhiều khả năng sẽ không còn là công dân EU như trước kia nữa.

Sự hối tiếc đó thể hiện một phần ở đơn kiến nghị tổ chức lại cuộc trưng cầu dân ý, với gần 3,5 triệu người ký tên vào lá đơn này. Prendergast cho rằng có vẻ như người trẻ ở Anh đã phần nào “thức tỉnh” khi nhận ra rằng sự thờ ơ với chính trị của họ có thể gây tác động lớn lao tới chính tương lai của mình.

“Một tiến trình dân chủ đã khiến nước Anh quyết định rời khỏi EU. Chưa bao giờ tiến trình dân chủ lại có một biểu hiện đầy đau đớn như vậy, nhưng nếu nó có thể khiến thế hệ trẻ quan tâm tới vấn đề chính trị hơn, đó cũng là điều tốt”, Prendergast nhận định.

Trí Dũng

Lý Do Vì Sao Anh Lại Rời Eu

Cameron thông báo từ chức ngay sau khi có kết quả bỏ phiếu. Ông tin rằng nước Anh nên có một người lãnh đạo sẽ lèo lái con thuyền theo hướng mà các cử tri đã chọn. Ông có quyền bỏ qua kết quả và giữ Anh ở lại, nhưng chống lại lòng dân là một điều tồi tệ xét về mặt chính trị.

Người Anh đã chọn con đường rời khỏi Liên minh châu Âu – quyết định khiến rất nhiều người phải sửng sốt. Vì đây là trường hợp chưa từng có tiền lệ, không ai có thể chắc chắn về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thảm cảnh của EU khiến các nước giàu có hơn (như Anh) cảm thấy rằng họ chẳng được lợi ích gì khi ở chung thuyền với các nước nghèo hơn mà ngược lại có thể chết chìm cùng họ.

Trước tiên, tại sao lại tồn tại thứ có tên Liên minh châu Âu (EU)?

Bởi vậy, sau thế chiến, nhiều nước châu Âu cảm thấy rằng hợp tác với nhau là con đường để tiến tới thịnh vượng. Khởi nguồn từ cộng đồng than thép châu Âu với mục đích ban đầu chỉ là hỗ trợ hai ngành này, đến nay EU đã chi phối tất cả quan hệ thương mại ở châu Âu. Các nước thường đưa ra luật lệ điều chỉnh luồng hàng hóa chảy vào nước họ. Ví dụ, người Pháp sản xuất một chiếc xe hơi ở Pháp và xuất khẩu nó sang Anh, họ sẽ phải trả tiền thuế cho Anh.

Đến năm 1993, gần như tất cả các nước Tây Âu đều đã tham gia vào liên minh này để tập hợp các quy tắc kinh tế về một mối. Quy định chung là hàng hóa, dịch vụ, vốn và cả người lao động sẽ được phép tự do di chuyển giữa các nước thành viên. Quan hệ này khá giống với quan hệ giữa các bang của Mỹ.

EU đã giúp tạo nên thời kỳ thịnh vượng kéo dài và gìn giữ hòa bình cho khu vực.

Tuy nhiên, những rắc rối cũng xuất hiện. Khi điều tồi tệ xảy ra, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng.

Trong EU, sự thịnh vượng có thể dễ dàng lan tỏa. Nhưng giống như bất kỳ liên minh nào khác, cùng nhau hưởng quả ngọt thì cũng phải cùng nhau chịu đựng đắng cay và đó là điều không hề dễ dàng.

Khủng hoảng 2008 là một ví dụ điển hình. Nhiều chuyên gia kinh tế cho rằng NHTW châu Âu (ECB) đã không phản ứng nhanh nhạy, đẩy châu Âu vào tình trạng thảm hại. Tỷ lệ thất nghiệp tăng cao và thu ngân sách giảm mạnh. Các ngân hàng cần gói cứu trợ và nợ ở các nước tăng vọt.

Thảm cảnh của EU khiến các nước giàu có hơn (như Anh) cảm thấy rằng họ chẳng được lợi ích gì khi ở chung thuyền với các nước nghèo hơn mà ngược lại có thể chết chìm cùng họ.

Các chuyên gia phân tích cho rằng có hai lực đẩy chính dẫn đến xu hướng này:

Thứ nhất, trong thời kỳ giữa những năm 2000, EU đã mở rộng sang Đông Âu – nơi có những nước nghèo hơn. Rất nhiều người dân Đông Âu đã di cư tới những nước phát triển giàu có hơn mà Anh là điểm đến hấp dẫn.

Thứ hai, khủng hoảng 2008 tác động không đồng đều đến các nước châu Âu, trong đó có một số nước bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khi người dân các nước này không thể tìm được việc làm ở quê nhà, họ sang nước khác để tìm việc. Anh lại là điểm đến hấp dẫn.

Mức độ căng thẳng về vấn đề nhập cư đã tăng mạnh trong mấy năm trở lại đây. Cách đây 20 năm, không ai nghĩ rằng đây lại là vấn đề quan trọng nhất nhưng trong một cuộc khảo sát được thực hiện năm ngoái, 45% người Anh được hỏi khẳng định nhập cư là rắc rối lớn nhất đang đe dọa đất nước của họ.

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng chắc chắn nước Anh sẽ chao đảo.

Cameron thông báo từ chức ngay sau khi có kết quả bỏ phiếu. Ông tin rằng nước Anh nên có một người lãnh đạo sẽ lèo lái con thuyền theo hướng mà các cử tri đã chọn. Ông có quyền bỏ qua kết quả và giữ Anh ở lại, nhưng chống lại lòng dân là một điều tồi tệ xét về mặt chính trị.

Ra đi sẽ là quá trình dài đằng đẵng với nhiều đau khổ.

Cùng Danh Mục:

Nội Dung Khác

Tại Sao Anh Rời Eu?

Tại sao anh rời EU? Vào tháng 6/2016, người Anh đã bỏ phiếu thuận cho việc rời khỏi Liên minh Châu Âu bằng một cuộc trưng cầu dân ý về vị thế thành viên của Anh trong tổ chức này.

Kết quả bỏ phiếu đã quyết định Anh rời EU, gọi là Brexit.

Những điều bắt đầu chỉ như giọt nước nhỏ đã sớm trở thành một dòng suối và sau đó là một trận lụt lớn.

Người dân Anh đã được cảnh báo rất nhiều về việc họ sẽ trở nên nghèo hơn nếu Anh ra khỏi EU. Tuy nhiên, điều này không đủ thuyết phục hoặc họ tin rằng đấy là một cái giá đáng để chấp nhận.

Hàng loạt chuyên gia từ Liên đoàn công nghiệp Anh (CBI), Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF), Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (OECD) và Viện Nghiên cứu tài chính (IFS) đã cảnh báo viễn cảnh nền kinh tế trục trặc, thất nghiệp tăng cao, đồng bảng sụt giá và doanh nghiệp Anh bơ vơ sau khi rời khỏi EU.

Ngân hàng Anh cảnh báo khả năng suy thoái kinh tế tăng cao trong khi Ngân khố (Treasury) nói sẽ buộc phải tăng thuế thu nhập và cắt bớt chi tiêu nhà nước cho Dịch vụ Y Tế Quốc gia (NHS), trường học và quốc phòng.

Trước đó, Tổng thống Obama gợi ý nước Anh sẽ “trở lại xếp hàng đội sổ” trong việc đạt được hợp đồng thương mại với Hoa Kỳ. Giới chức cấp cao của EU, trong đó có ông Donald Tusk úp mở về việc kết thúc văn minh chính trị phương Tây.

Một số người thuộc phái “Ở lại” chấp nhận cái được gọi là “Dự án sợ hãi” đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Thực tế là quần chúng đã sẵn sàng bỏ ngoài tai lời khuyên của chuyên gia cảnh báo hệ lụy về việc nước Anh rời EU có ảnh hưởng kinh tế.

Sự thu hút của khẩu hiệu 350 triệu bảng dành cho chương trình Dịch vụ Y tế Quốc gia (NHS)

Khẳng định rằng việc rời bỏ EU có thể giải phóng 350 triệu bảng một tuần để chi tiêu cho chương trình NHS chính là khẩu hiệu chính trị kiểu mẫu mà bất cứ chiến dịch tranh cử nào có thể mơ tới.

Khẩu hiệu này đơn giản đi thẳng vào vấn đề và hấp dẫn đối với các cử tri thuộc nhiều độ tuổi và lập trường chính trị khác nhau.

Không hề ngạc nhiên khi chiến dịch tranh cử “Ra khỏi” EU dán khẩu hiệu này lên tất cả các xe buýt của mình trên đường đi tranh cử.

Sự thực là tuyên bố này không vấp phải nhiều chỉ trích, mặc dù từng bị Hội đồng hoạch định Ngân sách cũng như Uỷ ban thống kê Anh cho rằng là dễ gây hiểu lầm.

Điều này không hề làm giảm tính thuyết phục của con số được ước tính.

Đây chính là con số ấn tượng được nhớ đến nhất trong chiến dịch bầu cử, vì nhiều người tin rằng số tiền đóng góp cho EU với tư cách phí thành viên nên được sử dụng trong phạm vi nước Anh.

Chính vì thế họ cho rằng Anh tốt hơn cả là ở bên ngoài EU.

Ông Farage nói nhập cư là vấn đề quyết định

Chiến dịch tranh cử “Ra khỏi” đã chơi nước bài về vấn đề nhập cư một cách thường xuyên và hiệu quả.

Vấn đề nhập cư động đến câu hỏi lớn về bản sắc văn hóa và dân tộc, điều phù hợp với thông điệp của cuộc vận động “Ra khỏi” hướng tới những cử tri có thu nhập thấp hơn.

Kết quả cho thấy những lo lắng về số lượng người nhập cư vào Anh trong vòng 10 năm vừa qua, tác động của họ đến xã hội Anh, cũng như những điều có thể diễn ra trong vòng 20 năm tới, được cảm nhận một cách rộng rãi và sâu sắc hơn những gì người ta mường tượng.

Vấn đề về Thổ Nhĩ Kỳ cũng là vũ khí quan trọng nhất trong chiến dịch Ra khỏi.

Mặc dù lập luận Anh sẽ không thể ngăn cản Thổ Nhĩ Kỳ gia nhập EU đã bị bác bỏ; tuy nhiên có quá nhiều điều không chắc chắn, cùng với cuộc khủng hoảng nhập cư Châu Âu vẫn đang diễn ra.

Dân chúng không còn nghe theo Thủ tướng

Trong sự nghiệp chính trị của mình, ông David Cameron có thể đã thắng một cuộc đua lãnh đạo trong Đảng, hai cuộc bầu cử phổ thông và hai cuộc trưng cầu dân ý, nhưng tới đây thực sự vận may của ông đã kết thúc.

Bằng việc tiên phong kêu gọi tiến hành trưng cầu dần ý và vận động chiến dịch bầu cử “Ở lại”, cùng với việc đưa ra cương lĩnh dựa trên “lòng tin”, ông Cameron đã đánh cược toàn bộ tương lai chính trị và danh tiếng cá nhân vào kết quả bầu cử vừa qua.

Ông đã quá tự tin vào khả năng đảm bảo được những thay đổi cơ bản trong quan hệ giữa Anh và EU.

Điều mỉa mai là những thỏa thuận mà ông này có được sau chín tháng thương lượng với EU trước đây sẽ bị hủy bỏ, chỉ bởi những lời châm biếm của những người hoài nghi EU trong nội bộ Đảng Bảo thủ.

Trong toàn bộ quá trình tranh cử “Ở lại”, ông Cameron bất đồng chính kiến với nhiều thành viên Đảng Bảo thủ vì những người này vẫn chưa tha thứ cho quyết định tham gia liên minh cầm quyền vào năm 2010 của ông Cameron, cũng như những nhượng bộ và cam kết kèm theo.

Chính thất bại của Thủ tướng trong việc thuyết phục cử tri và thống nhất phiếu bầu đã dẫn đến việc ông Cameron phải từ nhiệm vào tháng Mười sắp tới.

Đảng Lao động không liên kết được với cử tri

Không chỉ có sự thật là 90% dân biểu thuộc đảng Lao động ủng hộ ở lại EU, họ đã đánh giá sai lầm thái độ của người ủng hộ Đảng mình. Khi nhận ra sai lầm đó, những người này thậm chí không thể làm gì nhiều để sửa sai.

Đáng lẽ phải cử những người có tiếng tăm tầm cỡ như cựu Thủ tướng Gordon Brown hay Thị trưởng London Sadiq Khan tham gia phát biểu về lợi ích của EU, và gợi ý rằng các biện pháp kiểm soát nhập cư chặt hơn là cần thiết, đảng Lao động lại hướng sự chú ý vào thực tế chia rẽ giữa người lãnh đạo xa rời cộng đồng dân chúng.

Mặc dù những chỉ trích này hướng vào Alan Johnson, người đứng đầu chiến dịch “Ở lại” của Đảng Lao Động, nhưng một điều dễ thấy là Jeremy Corbyn, người từ chối chia sẻ không gian chính trị với nhiều chính trị gia ủng hộ EU của đảng khác, sẽ là người bị đổ lỗi nhiều nhất.

Ngay sau Brexit có kết quả, nội bộ đảng Lao động đã diễn ra các bất đồng. Hilary Benn, ‘Ngoại trưởng’ trong nội các của đảng đối lập Lao động đã tuyên bố sự lãnh đạo của ông Corbyn không phù hợp.

Ông đã bị nhà lãnh đạo đảng Lao động sa thải. Nói với chương trình Andrew Show của BBC hôm Chủ nhật 26/6, ông Hilary Benn nói:”Ông ấy là một người tốt, nhưng không phải là một nhà lãnh đạo phù hợp.

“Tôi đã nói thẳng với ông ấy là tôi không tin tưởng vào sự lãnh đạo của ông ấy và tôi cảm ơn ông ấy đã cho phép tôi phụng sự đảng trong cương vị ở thời gian qua.”

Những người khổng lồ Boris Johnson và Michael Gove

Chúng ta biết rằng một nhóm bộ trưởng nội các ủng hộ Anh rời EU nhưng chính việc Michael Gove và Boris Johns tham gia ủng hộ đã thực sự tăng đà cho chiến dịch này.

Bộ trưởng bộ Tư pháp Michael Gove là người đưa tới sức nặng về tri thức và tính toán chiến lược, trong khi cựu Thị trưởng London Boris Johnson sở hữu sự lôi cuốn mang tính siêu sao và khả năng đoàn kết một đảng chính trị hiện đang chia rẽ.

Hai người này triển khai việc vân động tranh cử của mình khá tinh vi.

Trong khi Boris Johson nhận nhiệm vụ “điền dã” lên đường đến các điểm bầu cử trên cả nước trong chiếc xe buýt của chiến dịch “Ra khỏi” cũng như uống bia với cử tri trong các quán pub; ông Gove là kỹ sư đứng đằng sau lời kêu gọi và kế hoạch “sau Brexit” rồi xuất hiện công khai trên các chương trình đặc biệt của Sky News và BBC.

Ngoài ra cũng phải kể đến vai trò của Nigel Farage người có phong cách riêng trong việc khơi nguồn tranh cãi và thuyết phục nhiều người ủng hộ và không ủng hộ đi đến điểm bầu cử.

Hình ảnh của ông Farage, lãnh đạo Đảng cực hữu Ukip đứng vận động với áp phích hàng ngàn người tị nạn ùa vào châu Âu được loan tin trên truyền hình, truyền thông Anh, được cho là có tác động rất mạnh tới tâm lý lo sợ nhập cư, lo ngại mất việc và giảm hầu bao, thắt chặt kinh tế gia đình và sự chia sẻ dịch vụ xã hội với nhập cư.

Một thực tế là nếu cử tri càng lớn tuổi, họ càng bỏ công sức để đến điểm bỏ phiếu. 78% người trên 65 tuổi đã đi bỏ phiếu vào kỳ bầu cử 2015, so với 43% trong lứa tuổi 18-24 và 54% 25-34 tuổi.

Nghiên cứu cho thấy việc ủng hộ của Brexit là khá cao đối với những người có độ tuổi từ 55 trở lên so với những người thuộc độ tuổi trẻ hơn.

Ba trong số năm cử tri có độ tuổi 65 và cao hơn muốn Anh rời EU.

Dĩ nhiên, không chỉ đơn giản như vậy, với nhiều cử tri trẻ hơn cũng ủng hộ việc rời EU trên khắp nước Anh và xứ Wales.

Nhưng khoảng cách thế hệ này trong phong cách bầu cử chỉ là một trong số nhiều điểm cần khắc phục sắp tới.

Hàng loạt báo Anh trong vài ngày sau Brexit có kết quả đã đưa tin nhiều cử tri trẻ cho rằng họ đã bị cử tri thuộc thế hệ trước làm ảnh hưởng tới tương lai và sự tự do cùng các quyền lao động, đi lại, học hành v.v… ở Liên minh châu Âu.

Image caption Anh và EU có mối quan hệ phức tạp trong lịch sử

Mối quan hệ giữa Anh và Châu Âu chưa bao giờ đơn giản hoặc tĩnh tại.

Đất nước này phải nhiều năm mới gia nhập Cộng đồng Châu Âu. Rất nhiều người đã thay đổi ý định, với sự mâu thuẫn tư tưởng trước đây giờ trở thành thù địch một cách rõ ràng.

Đã có nhiều thập kỷ của chủ nghĩa hoài nghi hướng tới EU trong giới chính trị và phần lớn truyền thông nước Anh.

Thế hệ trẻ hơn, được nhìn nhận một cách tổng quan là ủng hộ EU nhưng cũng cần xem xét kỹ về chi tiết kết quả bầu xử để đánh giá về ảnh hưởng của độ tuổi

Vì Sao Người Anh Nằng Nặc Chia Tay Eu

Vấn đề này đã ám ảnh nhiệm kỳ của cựu thủ tướng John Major, lắng dịu dưới thời của Tony Blair trước khi trỗi dậy một lần nữa khi nền kinh tế rơi vào ảm đạm trong những năm cuối của thập niên trước.

Đương kim Thủ tướng David Cameron và đảng của ông đã tìm cách né tránh vấn đề đó sau khi nhậm chức, nhưng rồi ông nhận ra rằng không thể nào chống lại được sức ép từ backbencher – các nghị sĩ thứ yếu ở nghị viện – trong việc tổ chức một cuộc trưng cầu dân ý về việc rời EU, trong bối cảnh đảng UKIP chống nhập cư và chống EU trỗi dậy ngày càng lớn mạnh.

Thuật ngữ Brexit lần đầu tiên xuất hiện vào năm 2012 và nhanh chóng trở nên phổ biến, trở thành một phong trào chính trị chính thống, rầm rộ lôi kéo nước Anh vào một vòng xoáy lớn, đẩy quốc gia này vào một quyết định “không thể vãn hồi” về việc rời khỏi EU.

Cuộc nổi loạn của các backbencher

Thủ tướng Cameron vẫn luôn tìm cách làm hài lòng các nghị sĩ thứ yếu, những người luôn ấp ủ nỗi hoài nghi về châu Âu (Eurosceptic), chẳng hạn như rút khỏi nhóm trung hữu EPP trong nghị viện châu Âu.

Thế nhưng, điều đó không bao giờ là đủ đối với những người cánh hữu trong đảng Bảo thủ, những nghị sĩ dường như không chịu dừng bước trước bất cứ thứ gì để giải phóng Anh khỏi cái mà họ gọi là “sự thống trị của Brussels”, kể cả việc xé nát chính đảng của mình.

Rắc rối bắt đầu đến với ông Cameron vào năm 2010, khi số lượng thành viên Eurosceptic trong đảng của ông chiếm đa số, và họ bắt đầu gây sức ép với ông để tổ chức cuộc trưng cầu dân ý.

Cameron nghĩ rằng ông đã giành được một chiến thắng kiểu Margaret Thatcher khi phủ quyết việc tăng ngân sách EU vào cuối năm đó, nhưng sự kiện này có vẻ như càng thổi bùng ngọn lửa chống Brussels trong xã hội Anh. Đến tháng 12/2012, nghị sĩ Boris Johnson công khai kêu gọi Cameron tìm cách đàm phán lại về mối quan hệ của Anh với EU trước khi kêu gọi tổ chức trưng cầu dân ý.

Đầu năm 2013, Thủ tướng Cameron dường như đã đầu hàng trước sức ép từ các nghị sĩ, khi cam kết sẽ đàm phán lại với EU và tổ chức trưng cầu dân ý vào cuối năm 2017. Các nguồn tin thân cận cho hay khi đó, ông Cameron đã tin tưởng rằng ông có thể xoa dịu tình hình bằng cách đưa ra lời hứa hẹn như vậy.

Khi đó ông Cameron cũng nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ phải tổ chức trưng cầu dân ý, bởi đảng Bảo thủ không tin họ sẽ giành được đa số trong cuộc bầu cử năm 2015. Thế nhưng chính lời hứa hẹn này là chất xúc tác khiến ông Cameron giành chiến thắng vào năm đó, đẩy ông vào thế không còn đường thoái lui.

Cuộc khủng hoảng nhập cư

Nỗi bất an của người dân trước làn sóng người tị nạn càng gia tăng cùng với sức ép ngày càng lớn từ thị trường lao động và dịch vụ công. Trước khi đắc cử, ông Cameron hứa hẹn sẽ giảm số lượng người nhập cư xuống vài chục nghìn chứ không phải là vài trăm nghìn.

Sau khi tái đắc cử năm 2015, ông vẫn không thực hiện được lời hứa này, khi vẫn có hơn 300.000 người nhập cư tràn vào Anh, khiến người dân giảm sút niềm tin vào khả năng lãnh đạo của ông, góp phần tạo nên tư tưởng rằng các chính trị gia Anh bất lực trong việc ngăn chặn làn sóng nhập cư từ EU.

Phe vận động cho Brexit ban đầu tập trung nhiều hơn vào vấn đề kinh tế và chủ quyền, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng việc “kiểm soát làn sóng nhập cư” mới là thông điệp mạnh mẽ nhất. Họ cũng liên hệ cuộc khủng hoảng nhập cư này với các vấn đề khác của xã hội Anh, như thiếu trường tiểu học, thu nhập sụt giảm…

Đảng UKIP

Ông Cameron có lẽ không bao giờ phải tổ chức trưng cầu dân ý nếu như đảng Độc lập Anh (UKIP) và thủ lĩnh Nigel Farage chống nhập cư và chống cả EU không trỗi dậy. Tháng 1/2013, đảng UKIP lần đầu tiên giành được tới 1/4 số phiếu bầu trong cuộc bầu cử địa phương ở Anh, và nhiều người lo ngại rằng một số nghị sĩ đảng Bảo thủ có thể “đào tẩu” sang UKIP nếu ông Cameron không giữ lời hứa tổ chức trưng cầu dân ý.

Thủ tướng Anh tuyên bố từ chức

Trí Dũng