Top 13 # Xem Nhiều Nhất Vì Sao Vd Chết Mới Nhất 6/2023 # Top Like | Cuocthitainang2010.com

Vì Sao Chúa Chết Đau Thương?

Bài 26

Ê sai 53:6. Luca 23:33-46.

Hôm nay là Good Friday. Chúng ta họp nhau đây để thờ phượng Đức Chúa Giê su và kỷ niệm ngày Lễ Thương khó của Ngài. Cách đây hơn 2000 năm, Ngài đã chịu chết khổ hình trên thập tự giá. Vào thời đó, Đế quốc La mã cai trị dân Y sơ ra ên. Cho nên các người Pha ri si và các thầy thông giáo muốn giết Đức Chúa Giê su, họ phải xin lịnh của quan Tổng Đốc Phi lát. Sau khi xét xử Chúa Giê su, Phi lát tuyên bố rằng: “Ta không tìm thấy người có tội lỗi chi.” (Giăng 19:4). Nhưng bọn họ la lên rằng: “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự, hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!” (Giăng 19:6).

Phi lát “khiến đánh đòn Đức Chúa Giê su, và giao Ngài ra để đóng đinh trên cây thập tự.” (Mathiơ 27:26). Khi bọn lính La mã dùng dây da có những móc sắt nhỏ làm roi đánh Chúa Giê su, cho nên những móc sắt nhỏ đó xé thịt xé da làm cho máu tươm ra nơi những lằn roi trên thân thể của Ngài.

Đánh nhiều rồi, họ đan cái mão gai nhọn, đội cho Ngài. “Họ bèn nhổ trên mặt Ngài, đấm Ngài, lại có kẻ vả Ngài.” (Mathio 26:67), và nhạo báng Ngài rằng: “Lạy Vua dân Giu đa.” Rôi họ bắt Ngài đi đến đồi Gô gô tha để đóng đinh Ngài.

Đi đến một nơi gọi chỗ cái Sọ, bọn lính đóng đinh hai tay và đóng đinh hai chân của Đức Chúa Giê su vào cây thập tự giá, rồi chúng dựng cây thập giá đứng lên, cây thập tự ngã nghiêng trước khi đứng thẳng, chúng ta thử tưởng tượng xem Chúa Giê su lúc đó bị đau đớn đến mức độ nào? Khi cậy thập tự được dựng lên xong, thân hình Đức Chúa Giê su bị treo chơ vơ trên đỉnh đồi Gô gô tha.

Thời đó, bị đóng đinh trên thập giá là một hình phạt chỉ để dành cho hạng người làm loạn, lừa thầy phản bạn, cướp của giết người, cho nên mọi người đi qua lại khinh bỉ nói những lời gièm chê nguyền rủa. Hình phạt nầy là khổ hình vì người bị đóng đinh muốn chết cũng không chết được, xoay qua đau đớn, xoay lại đớn đau, nhưng không chết, hơi thở mệt nhọc, đứt khoảng nặng nề, phải đợi cho những vết thương máu chảy ra thật nhiều rồi mới chết.

Khi đã bị quân lính đóng đinh vào thập giá, dù đau đớn tột cùng, Chúa Giê-su cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ.”

Tiếng “Cha” nói lên tình Cha-Con thắm thiết. Đức Chúa Giê-su là Đấng hoàn toàn thánh thiện, cho đến nỗi Đức Chúa Cha đã nói về Ngài rằng: “Nầy là Con yêu dấu của ta, đẹp lòng ta mọi đàng.” (Ma thi ơ 3:17). Thế mà bây giờ kẻ thì đánh đập, kẻ thì mắng nhiếc, kẻ thì nhục mạ, kẻ thì nhổ vào mặt Ngài, và rồi mấy tên lính đóng những cây đinh to lớn treo Ngài lên thập tự giá khổ hình, đau thương.

Nhìn cảnh đau thương nầy, chúng ta nhớ lại bà Gióp đã nói với Ông trong cảnh khổ rằng: “Ủa? Ông hãy còn bền đỗ trong sự hoàn toàn mình sao? Hãy phỉ báng Đức Chúa Trời, và chết đi!” (Gióp 2:9). Ý bà Gióp nói rằng chịu cảnh nầy mà Ông còn thờ phượng Đức Chúa Trời sao? Hãy nói xấu Ngài, rồi đừng theo Ngài nữa! Và “chết đi!”

Thưa Quý vị, làm con dân của Chúa, khi gặp phải hoàn cảnh khó khăn, Quý vị vẫn bền đổ theo Chúa, hay Quý trách móc Chúa, rồi không thờ phượng Ngài nữa? Xin nhớ Bà Gióp nói: “phỉ báng Ngài, từ bỏ Ngài sau đó được gì? Chỉ là chết đi mà thôi!”

Đức Chúa Giê su cho chúng ta tấm gương là dù cảnh đời quá đau thương đi nữa Ngài vẫn yêu mến Đức Chúa Trời. Vì Ngài biết là dù hoàn cảnh có đổi thay, nhưng Đức Chúa Trời không hề thay đổi. Đức Chúa Trời vẫn nắm quyền tể trị và Ngài vẫn giữ lời hứa rằng: “Ta đã lấy sự yêu thương đời đời mà yêu ngươi.” (Gieremi 31:3). Xin nhớ dù trong hoàn cảnh nào, Chúa vẫn yêu quý vị!

“Lạy Cha, xin tha cho họ.” “Họ” là ai đây? “Họ” là những người Pha ri si, những thầy tế lễ, là Phi Lát, là những kẻ hô to: “đóng đinh hắn trên thập tự giá,” những kẻ đánh đập, nhục mạ Ngài, chưỡi bới Ngài và những kẻ cầm búa, cầm đinh đóng vào hai tay, hai chân Ngài. Nghĩa là những kẻ ghét Ngài, giết Ngài cách đau thương.

Chúng ta nên theo gương Chúa tha thứ cho những người không tốt với chúng ta và cầu nguyện cho họ. Như vậy mới đẹp lòng Chúa.

Khi đóng đinh Đức Chúa Giê su trên thập giá, người ta cũng đóng đinh hai tên trộm cướp bên phải và bên trái của Ngài.

Một tên bị đóng đinh đau đớn quá không biết trách móc ai, nó quay lại mắc mỏ với Chúa Jêsus rằng: Ngươi là Đấng Christ thì “hãy tự cứu lấy mình đi rồi cứu chúng ta với.” (Luca 23:39). Nhưng tên kia nói với nó rằng: Tội chúng ta làm, xứng với hình chúng ta chịu. Ngươi chẳng sợ Đức Chúa Trời sao? (Luca 23:39). Còn người nầy không làm điều ác gì.” Và nó thưa cùng Đức Chúa Giê-su rằng: “Hỡi Jêsus, khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi!” (Lu ca 23:42). Đức Chúa Giê su phán cùng người rằng: “Hôm nay ngươi sẽ được ở với Ta trong nơi Paradi.” (Lu ca 23:43).

Đây là lời phán của Đấng Cứu Thế. Ngài sẵn sàng tha tội và ban sự cứu rỗi cho bất cứ ai tin nhận Ngài. Thưa quý vị, ngoài Ngài ra, quý vị không thể tìm một Giáo Chủ nào có quyền nói với quý vị là sau khi qua đời linh hồn quý vị sẽ về đâu, vì chính các vị Giáo chủ cũng không biết linh hồn mình về đâu? Chỉ có Đức Chúa Giê su mới có thẩm quyền cứu qúy vị. Vì vậy mà Kinh Thánh nói về Ngài rằng: “Chẳng có sự cứu rỗi trong đấng nào khác; vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu.” (Công vụ 4:12). Hãy cầu xin với Đức Chúa Giê su, khi Quý vị qua đời Ngài sẽ dẫn đưa linh hồn Quý vị bình an vào nước Đức Chúa Trời.

Bọn lính đóng đinh Chúa Giê su vào khoảng 9 giờ sáng. Tại đó ánh nắng chói chang của vùng Trung Đông càng về trưa sức nóng trên đồi Gô gô tha càng thêm gay gắt. Những vết thương của Chúa Jêsus càng lúc máu ra càng nhiều. Ngài khát nước quá chừng, nhưng không có một chút thấm ướt môi. Ước chừng lúc 3 giờ chiều, biết mình sắp chết, Đức Chúa Giê su cầu nguyện rằng: “Hỡi Cha, con giao linh hồn lại trong tay Cha! Vừa nói xong thì Ngài tắt hơi.” (Luca 23:46).

Khi sống, Đức Chúa Giê-su đã dạy chúng ta nguyên tắc quý báu để sống. Đó là: “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài.” Trước khi chết, Ngài dạy chúng ta nguyên tắc quý báu để chết. Nguyên tắc đó là “con giao linh hồn lại trong tay Cha!” Cha là Đấng Toàn năng gìn giữ linh hồn của chúng ta được an toàn trong vòng tay yêu thương phước hạnh của Ngài.

Bây giờ xin mời Quý vị nhìn lại cái chết của Đức Chúa Giê su. Đây không phải cái chết bình thường. Vì Ngài chịu chết để gánh thay hình phạt cho nhân loại tội lỗi. Mão gai làm cho máu quanh đầu Ngài tuông chảy, vì đầu óc chúng ta có toan tính những điều tội lỗi. Hai tay, hai chân Ngài bị đóng đinh, máu ra không ngớt vì hai bàn tay, chúng ta làm những công việc tội ác và hai bàn chân chúng ta đi con đuờng lầm lạc. Những lằn roi trên thân thể Ngài hằn sâu oằn oại vì thân thể chúng ta dự vào những nơi truy hoan bất khiết. Đức Chúa Giê su thật sự đã lãnh cái chết nhục nhã và đau thương. Tại sao vậy? Vì Đức Chúa Trời là Đấng Thánh khiết. Ngài không chịu được tội lỗi. Tội lỗi phải bị hình phạt dưới cơn thạnh nộ của Ngài. Vì vậy khi Đức Chúa Giê su gánh hình phạt cho tội nhơn, là Đức Chúa Giê su phải gánh cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời. Nghĩa là tại thập tự giá, “Đức Giê-hô-va đã làm cho tội lỗi của hết thảy chúng ta đều chất trên người.” (Ê sai 53:6).

Xin quý vị suy nghĩ xem tội lỗi của hết thảy chúng ta gồm có những tội lỗi nào? Nhiều hay ít? Nặng hay nhẹ? Thế mà “Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta.” (2 Corinhto 5:21). Cho nên, để chuộc tội cho chúng ta, Chúa Giêsu phải chịu trả giá bằng cái chết vô cùng nhục nhã và tột cùng đớn đau!

Tại sao Đức Chúa Giê su bằng lòng chịu hình phạt nhục nhã như vậy? Tại vì Ngài yêu thương tội nhơn. Vì yêu chúng ta, chẳng những Chúa Giê su bằng lòng, mà Ngài còn thỏa lòng. Như Kinh Thánh chép: “Người sẽ thấy kết quả của sự khốn khổ linh hồn mình, và lấy làm thỏa mãn.” (Esai 53:11). Và Đức Chúa Giê su “vì sự vui mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập tự giá, khinh điều sỉ nhục.” (Hê bơ rơ 12:12).

Đức Chúa Giê su thỏa mãn, vui mừng vì nhìn thấy kết quả của sự khốn khổ linh hồn mình đem đến hằng tỉ người được cứu trong đó có quý vị và tôi. Ngài vui mừng. Quý vị có thấy chính mình ở trong sự vui mừng của Ngài không?

Vì Đức Chúa Giê su vốn là Đấng vô tội. Ngài đã bằng lòng hy sinh chịu chết để cứu nhân loại tội lỗi cách trọn vẹn xong rồi, cho nên ba ngày sau, Đức Chúa Trời đã khiến Ngài từ cõi chết sống lại. Ngài không phải là một Giáo Chủ chết luôn. Nhưng Ngài là Chúa Cứu Thế Hằng Sống của nhân loại. Trong Ngài con dân Chúa dù có qua đời thì sẽ được phước lớn lao là Ngài sẽ ban cho sự “sống lại nơi ngày sau rốt.” (Giăng 6:40).

Thưa Quý vị, nhân vô thập toàn, cuộc đời ai cũng có ít nhiều tội lỗi. Vì yêu chúng ta, Đức Chúa Giê su đã bằng lòng chết khổ hình gánh thay hình phạt cho chúng ta. Đức Chúa Trời bằng lòng làm cho tội tỗi của tất cả chúng ta chất trên Ngài. Bây giờ chúng tôi xin mời quý vị chấp nhận tình yêu của Chúa Giê su để tội lỗi được tha và linh hồn được cứu.

Đức Chúa Trời không đòi công đức gì của quý vị. Quý vị hãy thưa với Ngài rằng: “Lạy Đức Chúa Trời con có tội với Ngài. Nay con xin nhận Đức Chúa Giê su đã chết thay cho con, chịu hình phạt vì tội lỗi của con, Ngài là Cứu Chúa của con. Xin Chúa tha thứ tội cho con. Con cầu xin trong Danh Đức Chúa Giê su. A-men.

Cầu xin Đức Chúa Trời Tứ Ái ban phước và ban bình an cho quý vị.

Mục sư Trần Hữu Thành.

39 Người Chết Cóng Và Những Câu Hỏi “Vì Sao?”

(GLO)- Trước mỗi nỗi đau, có lẽ điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm là cảm thông, chia sẻ với thân nhân của các nạn nhân. Câu chuyện 39 người bị chết cóng trong container đông lạnh khi cố tìm đường vào nước Anh trái phép là một thông điệp đau đớn, hối thúc những truy vấn về trách nhiệm liên đới, đặt ra những câu hỏi “vì sao?” cho toàn xã hội về những chuyến đi theo lời mời gọi đến những “miền đất hứa”.

Nhân viên pháp y thuộc Cảnh sát Anh điều tra tại hiện trường xe container chở 39 thi thể ở Khu Công nghiệp Waterglade thuộc hạt Essex, miền Đông Nam nước Anh ngày 23/10/2019. (Nguồn: THX/TTXVN)

Dù chưa có kết luận chính thức nhưng qua diễn biến câu chuyện và thông tin từ các cơ quan chức năng cũng như gia đình có người đi lao động nước ngoài được đăng tải trên báo chí, mạng xã hội mấy ngày gần đây, rất có thể trong số 39 người chết ấy, hầu hết là người Nghệ An, Hà Tĩnh. Nếu kết quả xác minh trùng khớp với thông tin mà các gia đình trình báo thì các nạn nhân đều là những người trẻ. Cái nghèo của mảnh đất này đã nung nấu ý chí vượt khó và cả những giấc mộng đổi đời ở họ. Ra đi, họ mang theo ước mơ cùng sự trăn trở của cha mẹ, anh chị em mình về tương lai nhờ vào những đồng tiền kiếm được ở xứ người. Có thể chỉ là để gia đình đỡ vất vả, có tiền cho em út ăn học; cũng có thể là để xây được căn nhà 2-3 tầng, mua được chiếc xe đời mới cho “bằng với người ta”. Tiếc là những chàng trai, cô gái trẻ trung ấy có thừa ước mơ và khao khát nhưng lại thiếu kiến thức và tầm nhìn về cuộc sống. Họ bị hấp dẫn bởi những hình ảnh lung linh về một cuộc sống giàu sang nơi đất khách quê người; họ mơ ước được làm công dân ở một đất nước hiện đại bậc nhất trời Tây…

Có cầu ắt có cung, những chân rết của các đường dây buôn người đã vươn đến tận thôn cùng ngõ hẻm đón họ ra đi sau khi cầm khoản tiền vài chục ngàn đô la cho mỗi trường hợp. Theo một tổ chức chuyên về nhận dạng và hỗ trợ nạn nhân buôn người thì Việt Nam là nước đứng thứ 2 về số nạn nhân nô lệ hiện đại nước ngoài ở nước Anh trong năm ngoái. Còn theo số liệu của Hội đồng Kinh tế-Xã hội Liên hợp quốc thì mỗi năm có khoảng 18.000 người Việt Nam nhập cảnh trái phép vào châu Âu theo các đường dây buôn người.

Điều gì đã khiến họ bất chấp tất cả để ra đi như vậy?

Có lẽ, những chiếc xe máy đời mới, những ngôi làng chỉ toàn nhà 2-3 tầng khang trang được xây bằng tiền tích góp sau mấy năm của những người đi xuất khẩu lao động hợp pháp chưa đủ hấp dẫn. Một số bạn trẻ muốn giàu có nhanh chóng bằng những công việc được hứa trả công cả trăm triệu mỗi tháng, dù biết đó là phi pháp, biết mình có thể bị đối xử như nô lệ hiện đại ở châu Âu!

Điều đáng nói là trong những bước chân hăm hở của họ đã có sự thỏa hiệp, thôi thúc của cha mẹ, người thân. Nhìn những lá đơn chủ động trình báo cho chính quyền sau khi nhận những dòng tin nhắn trong vô vọng, nhìn những bàn thờ được lập vội ở các tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, đủ biết gia đình các nạn nhân đã lường trước được những hiểm nguy mà chồng, con họ có thể gặp phải khi vay mượn cả chục ngàn đô la Mỹ đưa cho những đường dây buôn người, hòng được bước chân vào nước Anh.

Chuyện nhập cư trái phép vào châu Âu lao động kiếm tiền diễn ra từ hơn 15 năm trước. Lúc đó, thường chỉ là công dân các nước Nam Á, Trung Đông-những nơi xảy ra chiến tranh loạn lạc. Còn bây giờ thì cái tên Việt Nam đã được đưa lên bản tin đầu, trang đầu của nhiều hãng truyền thông trên thế giới khi cảnh sát phát hiện 39 nạn nhân bị chết cóng trong một container nhập cảnh vào Anh. Đó không còn là những giọt nước tràn ly nữa, mà thực sự là “nước đã thành băng”, những tảng băng đã nổi lên để lộ ra một thực trạng báo động về nạn buôn người cùng với một lối quan niệm lệch lạc về đồng tiền và phẩm giá con người.

Trách cứ ai trong lúc này đều là điều không phải. Nhưng đặt ra những câu hỏi “vì sao?” lúc này hẳn là chưa muộn. Vì sao người lao động Việt Nam luôn tìm cách ở lại nước ngoài bất hợp pháp? Vì sao họ sẵn sàng chấp nhận cuộc sống như nô lệ để kiếm tiền? Trách nhiệm của các cơ quan phụ trách về việc làm, cấp ủy, chính quyền ở đâu khi mà người dân vẫn còn mù mờ thông tin về thị trường lao động, để cho các công ty lừa đảo xuất khẩu lao động, những đường dây tổ chức đưa người trái phép ra nước ngoài có đất sống?

Đã qua rồi cái thời mà chuyện “miếng cơm manh áo” luôn là lý do của những chuyến “ra đi” mấy mươi năm về trước. Đất nước bây giờ đã khác. Tuy chưa phải ai cũng là triệu phú, tỷ phú nhưng cơ hội làm giàu là của tất cả mọi người, nếu có tri thức và ý chí quyết tâm.

Vì Sao Lão Hạc Chọn Cái Chết Bằng Bả Chó?

Cái chết dữ dội và đau đớn của lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao khiến nhiều người ám ảnh. Độc giả không khỏi băn khoăn: Tại sao lão Hạc lại chọn cái chết đau đớn bằng bả chó như thế?

Lão Hạc là nhân vật chính trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao. Dường như tất cả những đau đớn, khổ cực của cuộc đời dồn hết lên đôi vai gầy guộc của lão Hạc. Vợ mất sớm, một mình lão gà trống nuôi con. Lúc con lớn lên, vì không có tiền để cho cậu con trai lấy vợ khiến anh ta quẫn chí bỏ đi làm đồn điền cao su. Việc ấy khiến lão Hạc ân hận cả đời. Đến tận lúc tìm đến cái chết, lỗi ân hận vì không thể lo vợ cho con vẫn hằn sâu trong đôi mắt của lão. Đây cũng chính là nguyên nhân đẩy lão Hạc đến tận cùng của những bi kịch.

Cả đời lão Hạc chìm trọng cô đơn và ân hận. Ân hận vì không lo đủ tiền cưới vợ cho con. Ân hận vì không thể chờ đến ngày con trở về. Ân hận vì phải bán cậu Vàng – người bạn thân thiết giúp lão bớt cô đơn trong những năm tháng cuối đời. Ân hận vì lỡ lừa một con chó… Những nỗi ân hận ấy khiến cuộc đời vốn tăm tối của lão càng chìm trong đau đớn.

Trước hết lão Hạc là người hết lòng thương con. Khi con bỏ đi đồn điền cao su, lão ở nhà ngóng từng ngày, từng giờ đứa con trai dại dột ấy trở về. Lão nuôi cậu vàng không chỉ đơn giản để có người bầu bạn. Cậu vàng được mua về với mục đích sẽ thịt làm đám cưới cho con lão. Nhưng đám cưới không có, cậu Vàng “bất đắc dĩ” trở thành người bạn của lão Hạc. Trong câu chuyện mà lão Hạc thường nói với cậu Vàng, lão vẫn nhắc đến chuyện sẽ “giết” cậu vàng để làm đám cưới cho con. Đó không chỉ là câu chuyện với con vật tội nghiệp ấy mà lão đang nói với chính mình. Đó là mong mỏi, là mơ ước của lão Hạc. Không giây phút nào lão không mong con trở về để lão có thể cưới vợ cho con. Đó là việc làm cuối cùng lão có thể làm cho con. Nhưng đứa con cứ biệt vô âm tín. Lão cứ chờ đợi, chờ đợi trong vô vọng.

Cậu Vàng là người bạn chia sẻ vui buồn với lão Hạc. Đó không chỉ là kỷ vật của con để lại, không chỉ là hiện thân của niềm hi vọng cưới vợ cho con mà còn là người thân duy nhất bên lão lúc tuổi già bóng xế. Lão chỉ có con chó để chia sẻ sớm tối. Lão chăm sóc nó, yêu thương, chiều chuộng nó như chiều một đứa cháu nội. Lão nói chuyện với cậu Vàng như nói chuyện với một con người.

Còn gì đau đớn hơn khi tự tay chấm dứt sự sống của người bạn thân yêu nhất của mình! Chẳng ai có thể thấu hết được nỗi đau đớn ấy của lão Hạc. Chính vì vậy “lão cười mà như mếu và đôi mắt ầng ậc nước”. Chính vì vậy, “Mặt lão đột nhiên co rúm lại, những nếp nhăn xô lại ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu của lão nghoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc.” Nam Cao rất tinh tế khi miêu tả nỗi đau của người đàn ông cả đời chịu bao tủi nhục đắng cay. Nỗi đau ấy hiện hình trên khuôn mặt khắc khổ của lão. Nỗi đau ấy bật thành những giọt nước mắt.

Chính nỗi đau đớn khi bán đi hi vọng cưới vợ cho con, tự tay giết chết người bạn thân thiết nhất của mình và đặc biệt là nỗi ám ảnh: “Thì ra tôi bằng này tuổi đầu lại đi lừa một con chó” khiến lão Hạc tìm đến cái chết bằng bả chó. Cái chết ấy thật dữ dội và đau đớn. Đó có thể là cách lão Hạc chuộc lỗi với cậu Vàng. Chọn cái chết ấy, lão sẽ bớt đi cái cảm giác tội lỗi và ân hận.

Nhiều người cho rằng Nam Cao quá tàn nhẫn khi chọn cái chết dữ dội và đau đớn cho lão Hạc. Tuy nhiên, cái chết ấy có thể hoàn thiện nhân cách của một con người. Một người nông dân nghèo khổ, túng quẫn nhưng đến lúc chết vẫn không muốn mắc nợ ai – kể cả mắc nợ một con chó!

Cô Gái 22 Tuổi Suýt Chết Vì Đột Quỵ, Vì Sao Lại Bị Đột Quỵ Trẻ Vậy?

Bệnh nhân nhập viện trong tình trạng nôn ói, tê nhiều vùng mặt và tay chân bên trái, nói đớ, méo miệng. Tại bệnh viện, cô gái được xác định bị đột quỵ dù chỉ mới 22 tuổi.

Ngày 9/11, thông tin từ BV Hoàn Mỹ Sài Gòn cho biết BV vừa tiếp nhận và điều trị thành công cho bệnh nhân V.T.T.N (sinh năm 1996, ngụ Bình Thạnh) bị đột quỵ.

Theo lời kể của bệnh nhân, ngay sau khi ngủ dậy, cô bỗng dưng thấy chóng mặt nhiều, nôn ói kèm các triệu chứng như tê vùng mặt bên trái, tay chân bên trái khó điều khiển, di chuyển không được và nói đớ méo miệng nên đã nhập viện cấp cứu BV Hoàn Mỹ Sài Gòn.

Sau khi nhập viện, bác sĩ khám lâm sàng nghi ngờ đột quỵ. Vì không xác định được thời gian đột quỵ nên các bác sĩ quyết định chụp MRI não và ghi nhận có hình ảnh nhồi máu tiểu não – cuống não, còn trong thời gian vàng điều trị.

Bệnh nhân được chỉ định ngay dùng thuốc tiêu sợi huyết đường tĩnh mạch rTPA. Đây là loại thuốc được chỉ định trong nhồi máu não cấp dưới 4,5 giờ, giúp làm tan máu đông, mạch máu lưu thông tốt, cải thiện được vùng não có nguy cơ tổn thương.

Người bệnh hồi phục sau khi dùng thuốc như hết nói đớ, giảm tê vùng mặt và cử động tay chân dễ dàng hơn. Qua tìm hiểu, người bệnh không hề có tiền sử bệnh lý như tăng huyết áp, đái tháo đường, bệnh tim mạch. Tuy nhiên các bác sĩ tiếp tục làm xét nghiệm máu, siêu âm để tìm nguyên nhân nhồi máu não.

Theo ThS BS Trương Việt Trung, Khoa Nội thần kinh BV Hoàn Mỹ Sài Gòn, đây là trường hợp nhồi máu não cấp ở người trẻ (22 tuổi); trẻ tuổi nhất mà BV Hoàn Mỹ Sài Gòn tiếp nhận và có dấu hiệu phục hồi tốt. Bác sĩ khuyên với những trường hợp nhồi máu não cần được nhập viện càng sớm càng tốt, đặc biệt trong thời gian vàng (trước 4,5 giờ kể từ khi có triệu chứng). Khi đó, khả năng phục hồi sau dùng thuốc sẽ được cải thiện đáng kể, giảm thương tật sau đột quỵ, tránh tổn thất lớn cho gia đình và xã hội.

“Bệnh nhân chú ý hạn chế sử dụng các hướng dẫn lan truyền trên mạng như: chích máu đầu ngón tay, nặn chanh vào miệng, uống thuốc không rõ loại… sẽ làm kéo dài thời gian nhập viện”, BS Trung khuyến cáo.

BS Trung cũng nhấn mạnh nhồi máu não có xu hướng trẻ hóa và có chiều hướng gia tăng do stress, thói quen ăn uống nhiều muối, chất béo, hút thuốc lá, rượu bia… Vì vậy để hạn chế nguy cơ nhồi máu não, chúng ta nên xây dựng lối sống lành mạnh, tập thể dục thường xuyên. Đối với những bệnh nhân đái tháo đường, tăng huyết áp hay rối loạn lipid máu… cần điều trị tốt và lưu ý các triệu chứng bệnh để điều trị kịp thời.

Nguồn: https://www.tienphong.vn/suc-khoe/co-gai-22-tuoi-suyt-chet-vi-dot-quy-1344012.tpo

Giám Đốc Trung Tâm Phát Triển Y Học Cổ Truyền Việt Thanh. Chủ nhãn An Cung Trúc Hoàn, Dưỡng Tâm Hoàn, Xoang, Tiểu Đường. Địa chỉ: Phan Đình Phùng, Tp. Thái Nguyên. Hotline: 0971818929 – 0947195131.